Tuy hiện tại không quyền không thế nhưng bọn hắn cũng không phải không có chỗ dựa vào, rất nhiều đồ vật trong đầu nàng, đặt ở thời đại này đều là đế vương coi trọng cần thiết.
Tiểu tướng công cũng không phải mới trùng sinh. Tuy nàng chưa từng hỏi nhưng lại biết rõ hắn có thế lực chằnh chịt, mạng lưới tình báo phân bố rất nhiều địa phương. Sau lưng hắn còn đứng một vị đế sư, cùng với vài tên sư huynh có thực quyền. Cho nên bọn hắn không chủ động gây chuyện bắt lỗi ai nhưng cũng tuyệt đối không sợ chuyện gì.
Lục Thiều cười khẽ nói: “Nương tử nói phải. Thôn trang bên kia truyền đến tin tức, máy tuốt lúa đã chế sắp xonv rồi. Đợi lúc ta hưu mộc, chúng ta đi một chuyến đến thôn trang xem xem.”
Kiều Diệp gật đầu: “tốt!”
Tiếp đó vợ chồng son liền không nhắc đến những người cùng việc mất hứng này.
Lục Thiều và Kiều Diệp nói không ít chuyện lý thú xảy ra tại thư viện, cộng thêm ăn được gà quay mình đang thèm khiến cho tâm tình nàng tốt không ít.
Tiêu phủ.
Lão ma ma sau khi trở về, thêm dầu thêm giấm với Tiêu phu nhân nói một lượt, chuyện Kiều Diệp không biết điều như thế nào.
“Phu nhân, Kiều Diệp kia chẳng những không biết điều, còn rất kiêu ngạo.”
Lại đổi trắng thay đen nói: “Lúc ta rời đi, nàng thế mà thả lời nói để cho ta đợi.”
Kiều Diệp, một thôn cô hương dã đến, cũng dám chèn ép bà ta chỉ là hạ nhân.
Con nha đầu chết tiệt kia, dám bất kính và kiêu ngạo với bà ta như vậy, xem bà ta làm sao thu thập nàng. Những năm gần đây, tuy thân phận bà ta là hạ nhân nhưng khi ra ngoài, chính là rất nhiều tiểu thư phu nhân trong kinh thành đều được cho bà ta ba phần mặt mũi, cũng không phải người mà một nha đầu chết tiệt có thể chèn ép.
Tiêu phu nhân ghét Vệ Phong Hoa nhất, tuy chưa gặp gặp Kiều Diệp nhưng cũng liên lụy mà không thích nàng. Không nghĩ đến lần này cho Kiều Diệp chút mặt mũi, đối phương thế mà không cần, còn dám càn rỡ như vậy.
Sắc mặt nàng ta trầm trầm: “Thật không hổ là con gái nuôi của Vệ Phong Hoa, làm việc đều kiêu ngạo như vậy. Hừ, nơi này lại không phải thị trấn nhỏ bọn hắn ở, có thể tuỳ ý nàng kiêu ngạo như thế. Ngươi để cho người đi bên ngoài thả lời, nói ta không thích Kiều Diệp.”
Nàng ta thả lời nói không thích Kiều Diệp, sẽ có không ít người bởi vì kiêng kị nàng ta, thậm chí vì đón ý nói hùa nàng ta mà cố ý rời xa và đi giẫm Kiều Diệp. Một nha đầu chết tiệt từ hương dã đến, dù cho trèo lên Vệ Phong Hoa thì sao? Dù cho có chút danh khí thì có thể làm gì, còn có thể lên trời hay sao? Cho thể diện mà không cần, người dám chèn ép nàng ta, chính là không cho nàng ta mặt mũi. Vậy nàng ta liền khiến cho tiểu nha đầu kia biết tay.
Lão ma ma trong lòng khoái chí, gật đầu nói: “Dạ, dù sao cũng phải để cho nha đầu chết tiệt kia biết rõ, phu nhân lại không phải dễ trêu. Đắc tội ngài, liền để cho nàng sau này không sống được tại kinh thành này.”
Tiêu phu nhân gật đầu: “đương nhiên rồi, bất quá là một nha đầu không lên được mặt bàn, trốn không khỏi lòng bàn tay của ta.”
Nàng ta trước đó chỉ muốn mượn Kiều Diệp để giẫm Vệ phong hoa. Hiện tại với Kiều Diệp này cũng ghét luôn rồi, phải cho chút bài học mới được.
Lão ma ma lại nói không ít lời nịnh nọt dễ nghe, này mới lui ra. Tiếp đó liền phân phó người đi đem lời Tiêu phu nhân không ưa Kiều Diệp truyền ra. Chỉ trong vòng hai ngày, gia đình hạng nhất hạng nhì ởl Kinh trong thành đều biết rõ, Kiều Diệp đắc tội Tiêu phu nhân.
Mọi người nghe được Tiêu phu nhân để cho ma ma đi tìm Kiều Diệp, muốn mướn Kiều Diệp đi cửa hàng bạc làm quản sự nhưng Kiều Diệp chẳng những cự tuyệt, còn chèn ép ma ma kia một trận, do đó khiến cho Tiêu phu nhân rất không cao hứng.
Mọi người một phần cảm thấy Kiều Diệp có chút không biết điều, nếu như đã Tiêu phu nhân mời nàng đi làm việc, nàng cứ đáp ứng thì có sao? Cớ gì muốn đắc tội một vị phu nhân có quyền thế lại bối cảnh mạnh như vậy. Cũng có một phần lại cảm thấy Tiêu phu nhân vẫn bá đạo trước sau như một. Kiều Diệp có phân xưởng buôn bán của mình đang làm ăn tốt, lại được chia hoa hồng từ cửa hàng của hai người Miêu Phi Vũ. Bạc một tháng kiếm được dù thế nào cũng nhiều hơn rất nhiều so với một trăm lượng kia chứ.
Kiều Diệp có mẹ nuôi của là quận chúa Vĩnh An, trượng phu đã là Giải Nguyên, còn có lão sư làm đế sư, không ít người càng coi trọng hắn sang năm sẽ khảo trúng tiến sĩ. Nếu đi làm quản sự cho cửa hàng bạc của Tiêu phu nhân, vậy cũng quá hạ giá và đánh vào mặt của quận chúa Vĩnh An rồi. Sau này Lục Thiều cũng làm quan, người khác nhắc đến thê tử hắn, là làm quản sự tại cửa hàng bạc, cũng có chút mất mặt. Lựa chọn không đi là đúng. Cộng thêm mọi người đều biết hạ nhân bên cạnh Tiêu phu nhân, sắc mặt cao cao tại thượng. Nhất định là lão ma ma nói lời khó nghe gì đó mới có thể bị Kiều Diệp trêu chọc.
Đồng thời cũng phát hiện Kiều Diệp không phải quả hồng mềm, ngay cả Tiêu phu nhân cũng dám trực tiếp đắc tội, còn cảm thán Kiều Diệp cũng là xui xẻo, vừa tới kinh thành không bao lâu, liền chọc tới Tiêu phu nhân. Tiêu phu nhân chướng mắt Kiều Diệp, sau đó tám chín phần mười sẽ nhằm vào và thu thập Kiều Diệp. Những người vốn dĩ còn muốn kết giao với Kiều Diệp, đều từ bỏ ý nghĩ này. Sợ chọc giận Tiêu phu nhân, ngay cả bọn họ cũng ghi hận. Dù sao vị Tiêu phu nhân này trong kinh thành nổi danh mang thù và tâm ngoan thủ lạt. Đương nhiên, cũng bởi vì kiêng kị Vĩnh An quận chúa hành sự ngang ngược càn rỡ kia, cho nên rất ít người chủ động giẫm Kiều Diệp. Đều lựa chọn không giao hảo cũng không trở mặt, liền tiếp tục quan sát.
Sau khi Kiều Diệp biết, căn bản không để trong lòng. Nàng có thể đoán được tâm tư thủ đoạn của Tiêu phu nhân. Nàng còn phải cảm ơn bà ta giúp nàng phân biệt những người kia có thể tương giao, những người không thể tương giao ra.
Phủ Quan Dũng Bá.
Ôn Hương Liên chép xong kinh thư, cuối cùng được thả ra khỏi từ đường. Tiếp theo liền nghe Nhũ mẫu nói, Kiều Diệp đắc tội với Tiêu phu nhân. Sắc mặt vốn mệt mỏi của nàng ta lập tức biến mất. Ánh mắt lộ ra vài phần thần thái: “Nha đầu chết tiệt kia quả nhiên không phải người an phận. Ta còn nghĩ làm sao lợi dụng nàng, để tính kế cặp tiểu tiện chủng kia. Đây không phải là đưa tới cửa sao.”
Nhũ mẫu nghe nàng nói như vậy, có chút không hiểu hỏi: “Phu nhân muốn…?”
Ôn Hương Liên trả lời: “Tiêu phu nhân chán ghét Kiều Diệp, khẳng định muốn thu thập nàng. Nhà chúng ta muốn kết thân với Tiêu gia, trước đó bị lão thái bà chết tiệt kia phá hư, lúc này mới chậm trễ không có định ra, thậm chí còn bị phá hủy. Nếu lão thái bà chết tiệt kia và cặp tiện chủng kia luôn muốn đối nghịch với ta, đủ loại nghĩ biện pháp ngăn cản hôn sự này. Ta lại muốn gả nha đầu kia vào Tiêu gia.”
Tiểu nhi tử của Tiêu phu nhân là một công tử ăn chơi chay mặn không kỵ, lại coi trọng kế nữ kia của nàng ta, muốn cưới vào cửa làm chính thê.
Nàng ta và trượng phu đương nhiên muốn trèo lên Tiêu gia. Nếu kết thân, đối với bọn họ có rất nhiều chỗ tốt. Ai ngờ được bà già chết tiệt và Vũ Hướng Huy lại nắm thóp của nàng ta, phá hỏng chuyện định hôn.
Định hôn bị quấy nhiễu nhưng nếu để người ta nhìn thấy Tiêu công tử cùng tiện nha đầu kia gặp riêng thì sao? Hôn sự này còn không phải vẫn thành công như thường sao? Bây giờ nàng ta phải nghĩ cách, can thiệp vào Kiều Diệp. Ví dụ như Kiều Diệp thúc đẩy tiện nha đầu và Tiêu công tử lén gặp mặt, cũng xảy ra chút gì đó. Đến lúc đó chẳng những tiện nha đầu không thể không gả cho Tiêu công tử, lão thái bà chết tiệt cùng Vũ Hướng Huy tất nhiên sẽ hận Kiều Diệp, không cần nàng ta xúi giục, hai người hẳn là đều sẽ không bỏ qua Kiều Diệp.
Nhũ mẫu nghe xong, đôi mắt cũng sáng lên: “Biện pháp này thật tốt. Nhưng làm sao để liên lụy Kiều Diệp vào đây?”
Ôn Hương Liên cong môi: “Đương nhiên là cần nhờ Tiêu phu nhân. Trước đó lão thái bà chết tiệt và Vũ Hướng Huy phá hỏng hôn sự, khiến cho Tiêu phu nhân vô cùng mất hứng. Ở trong lòng Tiêu phu nhân, tiểu nhi tử kia của bà ta cái gì cũng tốt, ba người nhà chúng ta lại không coi trọng nhi tử của bà ta, bà ta khẳng định ghi hận. Với tính tình của bà ta. Nếu ta nói ra tiếp tục thúc đẩy chuyện này, bà ta hẳn là sẽ đồng ý. Chờ cưới vị tiểu thư tâm cao khí ngạo trong phủ chúng ta vào cửa, bà ta còn không phải muốn giày vò trút giận như thế nào thì giày vò như thế đó sao. Nếu ta đưa ra chủ ý cùng thu thập Kiều Diệp với bà ta, chắc chắn bà ta cũng sẽ đồng ý. Như vậy còn có thể liên lụy đến Vĩnh An quận chúa, chắc là Tiêu phu nhân rất vui vẻ nhìn thấy điều này.”
Nàng tiếp tục phân phó: “Ngươi đi giúp ta gửi bái thiếp cho Tiêu phu nhân.”
Nhũ mẫu cười nói: “Vẫn là phu nhân cao kiến, ta đi ngay đây.”
Bất kể là đối với Kiều Diệp, hay là đối với đại tiểu thư không tôn trọng bà ta trong phủ, bà ta đều rất ghét. Để cho hai người bị tính kế thu thập, bà ta rất thích nhìn thấy và thúc đẩy.