Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Tiểu Liên đương nhiên là muốn gả cho một công tử có dáng dấp tốt, thân phận cao quý, lại chỉ toàn tâm toàn ý với mình nhưng cũng biết điều đó là không thể. Đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể lui mà cầu thứ tiếp theo, trọng điểm là chọn phú quý. Dù sao hậu viện Tống Thiếu Dương đã có rất nhiều nữ nhân, vậy nhiều hơn mấy người nữa có vẻ cũng không có gì. Thê tử Tống Thiếu Dương cũng không thèm để ý, nàng ta càng không sao cả.

Kiều Diệp nhắc tới, Kiều Tiểu Liên không nhịn được nghĩ đến Lục Châu Lam và Ôn Thu Mai. Hai người này có rất nhiều tâm nhãn, cũng giống như nàng ta, chỉ muốn trèo cao sống cuộc sống phú quý.

Mặc dù trước đó bọn họ vì tranh giành Tiêu công tử mà kết oán nhưng oan gia nên giải không nên kết. Nếu thật sự có thể kết minh, liên thủ với hai người này là lựa chọn tốt nhất. Dù sao các cô nương khác, cũng không có tàn nhẫn và biết tính toán như hai người này.

Nàng ta cẩn thận suy nghĩ: “Đây cũng là một biện pháp tốt. Vậy ta đi hỏi bọn họ một chút, có hứng thú với Tống công tử hay không. Chúng ta hiểu rõ, lại là từ một nơi đi ra, về sau nếu thật sự vào Tống phủ, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chí ít so với đống nữ nhân ở hậu viện người ta càng quen thuộc hơn.”

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng vậy, nếu các ngươi không liên thủ, có thể sẽ bị nữ nhân hậu viện Tống Thiếu Dương liên thủ giết chết. Cho nên ngươi tìm thêm mấy người trợ giúp là được rồi.”

Chỉ cần Lục Châu Lam và Ôn Thu Mai không ngốc, nhất định sẽ lựa chọn liên thủ với Kiều Tiểu Liên. Dù sao xác thực hiểu rõ, mọi người đều biết chi tiết cùng tính tình của nhau. Tạm thời so với nữ nhân không quen biết, càng có thể tin hơn một chút. Đương nhiên, thời điểm có xung đột lợi ích lớn, ba vị này khẳng định liền tự mình xé nhau trước, nhưng đó là chuyện sau này. Hiện tại trước tiên chỉnh đốn Tống Thiếu Dương một trận, xám xịt trở lại kinh thành, mới là chính sự.

Kiều Tiểu Liên cười nói: “Quả nhiên vẫn là ngươi thông minh nhất.”

Nàng ta lại nói: “Vậy phiền ngươi đi hỗ trợ hỏi thăm nhược điểm của hắn, ta đi tìm những người khác hỏi một chút.”

Kiều Diệp gật đầu: “Được!”

Kiều Tiểu Liên vội vàng rời đi, hiển nhiên muốn đi tìm hai người kia nói việc này.

Sau khi Kiều Diệp về nhà, kể lại chủ ý mình ra cho Kiều Tiểu Liên. Lục Thiều khẽ cười nói: “Chúng ta không hổ là vợ chồng tâm hữu linh tê nhất điểm thông. Trước đó ta cũng đã nghĩ đến tiết lộ thân phận và tin tức về Tống Thiếu Dương cho Lục Châu Lam, để nàng ta chủ động trèo lên Tống Thiếu Dương.” Tống Thiếu Dương mơ ước thê tử của hắn, hắn liền đưa nữ nhân khó chơi cho đối phương. “Nói không chừng còn có thể mua một tặng một đấy.”

Kiều Diệp cười hỏi: “Mua một tặng một? Chàng cũng nghĩ tới Kiều Tiểu Liên và Ôn Thu Mai?”

Lục Thiều trả lời: “Cái này ta không nghĩ tới, ta nghĩ đến chính là Úc Uyển Chi.”

Kiều Diệp ngẩn người: “Úc Uyển Chi? Có phải cha chàng gây sự rồi không?”

Bằng không tiểu tướng công hẳn là sẽ không nghĩ tới cái này.

Lục Diễm gật đầu nói: “Đúng, một nhà bọn họ sau khi bị đuổi khỏi nhà Liêm tiểu thư, tiếp tục bám vào Liêm tiểu thư. Thậm chí còn gọi toàn bộ người Úc gia đi, còn kêu một ít thân thích cường tráng, cưỡng ép cướp đồ cưới còn thừa lại của Liêm tiểu thư. Nha hoàn bà tử bên cạnh Liêm tiểu thư, không phải đối thủ của bọn họ, chỉ có thể nhận thua. Sau đó tất cả mọi người bị ép trở về lão Úc gia ở. Cha trước của ta sau khi đến lão Úc gia, không còn được nhiệt tình chiêu đãi và tôn trọng như trước đây nữa. Người của Úc gia trực tiếp thay đổi sắc mặt, đối với hắn các loại châm chọc cùng xem thường. Còn đuổi bọn họ, ý là hắn chẳng qua là con rể, lại không biết xấu hổ lên nhà nhạc phụ ở nhờ ăn ké, quả thực không ra cái gì. Úc Uyển Chi chỉ biết khóc, một chút việc cũng không giúp được hắn. Sau khi hắn đưa ra yêu cầu muốn thu hồi quyền lợi miễn thuế cho Úc gia, Úc Uyển Chi còn kéo chân hắn. Ý tứ hắn không thể đối đãi với nhà mẹ đẻ nàng ta như vậy. Cha trước của ta bị chọc tức không nhẹ, từ nhỏ đến lớn ông ta đã được Lục gia nâng đỡ, ở trong thôn xem như là giàu có. Sau khi cưới nương của ta, càng được nương ta nâng đỡ. Ông ngoại ta đối với hắn cũng không hà khắc, ngược lại rất tốt. Hắn làm sao chịu được ủy khuất như vậy, huống chi hắn đã từng đối xử với Úc gia rất tốt. Cho nên hai ngày trước hắn trực tiếp gửi một phong hưu thư cho Úc Uyển Chi. Vô luận Úc Uyển Chi không tiếp thu được, níu kéo hoặc cầu xin như thế nào, hắn cũng không để ý đến, cùng ngày cầm lấy bao quần áo của hắn liền rời đi. Tuyệt nhất chính là, chờ buổi tối người của Úc gia mới phát hiện, hắn chẳng những thu hồi quyền lợi miễn thuế, cho người khác, còn lấy hết tiền tài lão Úc gia vơ vét từ chỗ Liêm tiểu thư. Hiện tại người của Úc gia đang tìm hắn khắp nơi.”

Kiều Diệp nghe được đều có chút trợn mắt há hốc mồm: “Cha chàng cũng là đại cực phẩm a! Đối với Bạch Nguyệt Quang mà hắn yêu mến, nói bỏ là bỏ, xem ra yêu cũng có hạn.”

Cặn bã ngũ thúc tuyệt tình như vậy, một mặt nhất định là trách Úc Uyển Chi là Tang Môn tinh, hại hắn trở nên chán nản như vậy. Mặt khác, cũng là vỡ nát chút kính lọc đối với Úc Uyển Chi.

Lục Thiều nói: “Tình yêu của hắn, mãi mãi cũng chỉ có chính hắn.”

Kiều Diệp cười nói: “Hắn cũng đáng đời, người thật sự đối tốt với hắn, hắn không quý trọng. Ngược lại nuôi một đám bạch nhãn lang, cuối cùng mới phát hiện, hắn sa sút, những người kia càng có thể giẫm hắn hơn so với người khác.”

Nàng tò mò hỏi: “Vậy hắn đi đâu, ngươi biết không?”

Lục Thiều trả lời: “Người của ta truyền tin đến, hắn đi về phía phủ thành bên cạnh.”

Kiều Diệp nói: “Vậy có nên nói cho Úc gia không?”

Lục Thiều cười hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Trước không nói cho bọn họ, dù sao người của Úc gia bắt hắn trở về cũng vô dụng.”

Nàng lại cười xấu xa nói: “Nhưng lại không thể để hắn sống dễ chịu, một lần nữa quật khởi. Nếu như Lục Châu Lam ở đó, thật sự có thể mua một tặng một. Sau này có thể tiết lộ tin tức cho Ngũ thúc cặn bã nghèo túng, để ông ta đi tìm vợ trước ánh trăng trắng và kế nữ đòi chỗ tốt. Như vậy chúng ta lại có thể xem không ít trò hay.”

Vở kịch chó cắn chó diễn ra mới càng thú vị phải không?

Lục Thiều cười ra tiếng, đưa tay ôm Kiều Diệp vào lòng: “Vẫn là nương tử lợi hại, chủ ý tốt như vậy cũng nghĩ ra. Chuyện mua một tặng một kia, ta nhất định sẽ giúp mẹ con Lục Châu Lam hoàn thành. Dù sao Tống Thiếu Dương cũng rất thích phụ nhân đã thành hôn, hậu viện của hắn cũng có người tư sắc tốt, lớn hơn hắn mười tuổi. Chúng ta coi như thành toàn sở thích của hắn. Úc Uyển Chi bị bỏ, lấy tính tình người Úc gia, chắc chắn sẽ không đối tốt với nàng ta. Rất có thể sẽ muốn bán nàng ta một lần nữa, tìm nam nhân có điều kiện rất kém, gả nàng ta đi. Nàng ta đã quen sống những ngày tháng tốt lành, xưa nay lại tâm cao khí ngạo, chắc chắn sẽ không đồng ý và cam tâm. Tống Thiếu Dương cũng sẽ biến thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng ta. Không phải cũng có thể cùng Tống Thiếu Dương hai bên đều hợp sao.”

Kiều Diệp nghe được lời này của hắn cười khẽ một tiếng: “Chủ ý này thật tốt.”

Tiểu tướng công cũng càng ngày càng ‘ác’ nhưng nàng thích.

Mặc dù Tống Thiếu Dương có sở thích đặc thù nhưng với nhan sắc và thanh danh của Úc Uyển Chi hiện tại, sợ là hắn chẳng những chướng mắt, còn có thể ghét bỏ nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là Úc Uyển Chi muốn leo lên trái tim của hắn là được. Chỉ hy vọng Tống Thiếu Dương sau khi nhận được đại lễ của bọn họ, không cần ngạc nhiên mừng rỡ đến khóc lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK