Không bao lâu sau chính là thi đình, một vòng cược mới bắt đầu. Lần này tỉ lệ đỗ Trạng Nguyên của Lục Thiều thấp hơn nhiều, mua một lượng bạc chỉ kiếm được một lượng rưỡi. Nhưng Kiều Diệp, Giang Dực Lân và Vệ Phong Hoa, ở sòng bạc trước đó, mỗi người cược năm mươi vạn lượng bạc, cược Lục Thiều đậu trạng nguyên.
Ý tứ đối ngoại chính là, mặc kệ trúng hay không cũng phải ủng hộ.
Đám người Lận Hạo dĩ nhiên cũng mua. Dù sao trước đó thắng nhiều tiền như vậy, xuất ra mấy vạn lượng đến mua, cũng là kiếm lời. Thua cược, bọn họ cũng không đau lòng. Nếu như đặt trúng, tuy tỉ lệ đặt cược thấp nhưng đặt nhiều bạc, vẫn có thể kiếm lời không ít.
Tiêu Cảnh Thần âm thầm cầm một trăm vạn lượng, tách ra mua Lục Thiều đậu trạng nguyên giống như lần trước.
Người không quen Lục Thiều cũng có hứng thú và rất lạc quan với hắn cho nên dồn dập mua.
Có thể là bởi vì trước đó đám người Kiều Diệp ở sòng bạc này, thắng nhiều tiền như vậy. Cộng thêm lần này chạy theo bọn Kiều Diệp. Cho nên cơ bản đều chạy tới sòng bạc này mua Lục Thiều đậu Trạng Nguyên.
Mặc dù tỉ lệ đặt cược không cao như vậy nhưng người đặt quá nhiều. Nếu thật sự phải bồi thường thì tổng số cũng rất lớn.
Mấy sòng bạc lớn khác, một bên hâm mộ sòng bạc này làm ăn tốt. Vừa nhịn xuống xem kịch hoặc cười trên nỗi đau của người khác. Nếu Lục Thiều trúng Trạng Nguyên, sòng bạc này lại muốn khóc, chỉ cần bọn họ liên thủ chèn ép, về sau sòng bạc một trong tam đại sòng bạc kinh thành này, liền phải đổi chủ, cũng may bọn họ không được Kiều Diệp nhìn trúng, thật sự là cảm tạ trời đất.
Sòng bạc.
Tam thủ lĩnh cho người thống kê tiền đặt cược Lục Thiều cộng lại có mấy trăm vạn lượng. Vậy bọn họ cũng phải bồi thường thật nhiều.
Tam thủ lĩnh không nhịn được, đập mạnh sổ sách quản sự đưa tới xuống đất: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!”
Thật coi bọn họ là dê, không ngừng vặt lông dê. Nếu như không phải cố ý, hắn tuyệt đối không tin, tức chết hắn rồi. Nếu như lại bồi thường nhiều bạc như vậy ra ngoài, sòng bạc còn mở thế nào? Nhưng đã mở ván cược, dĩ nhiên không có khả năng thu hồi lại, chỉ có thể nguyền rủa Lục Thiều thất bại trong thi đình.
Chỉ chớp mắt đã đến thi đình.
Mặc dù kiếp trước Lục Thiều chưa từng tham gia nhưng thân thể vẫn vững vàng. Cầm được đề thi, hắn đã đoán đúng. Quả nhiên là liên quan đến vấn đề biên cương cùng thống trị, vân vân… Đây là đề thi Hoàng đế ra, căn cứ biên cương đại thắng mà ra. Trong lòng hắn đã sớm nghĩ ra phải làm sao đáp đề, còn có thể viết cả một số đề nghị của vợ nhỏ vào, giống như là vợ chồng bọn họ thương lượng trước đó vậy. Cầm bút như thần bắt đầu viết.
Một lát sau, một bóng người màu vàng sáng đứng bên cạnh hắn nhìn hồi lâu. Lục Thiều không hề hoảng hốt, vẫn tiếp tục viết theo tiết tấu của mình.
Trên mặt Hoàng đế lộ ra ý cười, đọc một bộ phận bài viết của Lục Thiều, ánh mắt càng sáng lên. Lúc này mới đứng nhìn.
Những người khác đều phát hiện hoàng đế vẫn đứng bên cạnh Lục Thiều, các thí sinh ở đây đều không ngừng hâm mộ. Nhưng nếu để Hoàng đế đứng bên cạnh bọn họ nhìn lâu như vậy, bọn họ sẽ căng thẳng muốn chết. Cho nên loại vinh hạnh đặc biệt này có lợi có hại.
Tống Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiều, hít sâu một hơi tiếp tục viết, cho dù thế nào hắn cũng dốc toàn lực liều mạng với Lục Thiều.
Thi đình kết thúc.
Chủ khảo và các quan phó khảo bắt đầu chấm bài thi, muốn lấy ra mười bài thi mà bọn họ cho rằng ưu tú nhất. Sau đó đưa cho hoàng đế định thứ tự. Trong đó có Lục Thiều và Tống Thiếu Dương.
Hoàng đế đầu tiên là xem xong từng phần một, tiếp theo không chút do dự xác định tam giáp.
Các đại thần cầm được danh sách, phát hiện Lục Thiều được hoàng đế khâm điểm trạng nguyên. Có đại thần không nhịn được đứng ra khuyên bảo. Nếu Lục Thiều lại lấy thêm một trạng nguyên, có phải quá nổi bật hay không. Vợ của hắn cùng anh nuôi gần đây thật sự quá kiêu căng. Nếu Lục Thiều làm trạng nguyên, e là sẽ cổ vũ những oai phong tà khí kia.
Ngoại trừ người phản tặc, còn có không ít người thuộc hoàng tử khác. Đương nhiên bọn họ không muốn thấy Lục Thiều làm Trạng Nguyên. Người phe Thái tử thì tương đối ủng hộ Lục Thiều làm trạng nguyên. Còn nói từ khi khai quốc đến giờ, đây chính là người đầu tiên đạt ngũ nguyên. Biên quan vốn là đại thắng, lại thêm một người thi đậu ngũ nguyên, bao nhiêu vui mừng.
Dực Vương và các phái trung lập cũng ủng hộ quyết định của Hoàng đế.
Hoàng đế không nói gì, để các đại thần tự xem bài thi của Lục Thiều để bọn họ xem xong rồi nói.
Sau khi mọi người đọc xong bài thi của Lục Thiều, không ai nói được gì. Hộ bộ thượng thư chủ động đứng ra, chẳng những nói trạng nguyên Lục Thiều xứng đáng, còn muốn đưa Lục Thiều tới Hộ bộ. Sau đó không ít người thầm mắng lão hồ ly này.
Bài thi mà Lục Thiều viết trừ cách cai trị có ích ra còn đưa ra vài cách kiếm tiền. Nếu như áp dụng thành công, chẳng những có thể áp chế địch quốc, còn có thể lấp đầy quốc khố. Cộng thêm Kiều Diệp nổi danh là kim oa oa. Nếu Lục Thiều tới Hộ bộ thì có thể thường xuyên để kim oa oa ra chủ ý giúp.
Công bộ thượng thư cũng không cam lòng yếu thế, lập tức tiến lên tỏ vẻ muốn Lục Thiều vào công bộ. Bản thân Lục Thiều có năng lực động thủ mạnh mẽ, còn chơi với nương tử của hắn về nông cụ, rất thích hợp với Công bộ. Đương nhiên, chủ yếu cũng là muốn Kim oa oa.
Tiếp theo Binh bộ thượng thư cũng biểu thị muốn Lục Thiều. Thuộc hạ có năng lực cộng thêm còn kèm theo một Kim oa oa, ai mà không muốn? Cho nên phải cướp thôi.
Trước đó Hình bộ và Lại bộ thượng thư không ủng hộ Lục Thiều trúng trạng nguyên, cho nên không cần Lục Thiều, hơn nữa hai bộ bọn họ, có lấy Kim oa oa cũng vô dụng.
Tiếp đó, Hộ bộ, Công bộ và Binh bộ thượng thư vì tranh giành Lục Thiều mà đỏ mặt tía tai cãi nhau. Đây cũng là những đại thần thường xuyên cãi nhau ở Kim Loan điện. Mọi người cũng đều đã quen, ai hỗ trợ thì hỗ trợ, ai xem kịch thì xem kịch.
Điều này làm cho Hoàng đế cũng dở khóc dở cười. Hắn đã tính trước cho sự sắp xếp của Lục Thiều. Nhưng đối với chuyện mấy người tranh đoạt Lục Thiều lại tương đối vui vẻ, chứng tỏ hắn rất tinh mắt. Nhưng cũng vì phần bài thi này, khiến mọi người không thể phản đối nữa. Trạng nguyên Lục Thiều đúng là danh xứng với thực.
Tiếp theo chính là truyền thứ tự của Bảng Nhãn, Thám Hoa. Khi các thí sinh nghe được Lục Thiều là Trạng Nguyên, Tống Thiếu Dương là Bảng Nhãn, một con cháu thế gia khác là Thám Hoa. Mọi người cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Lục Thiều quả nhiên lại thi đậu trạng nguyên,đạt Ngũ Nguyên đầu tiên của triều đại này. Bất kể mọi người ghen tị hay hâm mộ đều chúc mừng Lục Thiều.
Tống Thiếu Dương buồn bực, hắn lại bị Lục Thiều đè ép một đầu, cũng không giống như những người khác đi chúc mừng, hắn thật sự là không mở được cái miệng đó.
Khi người báo tin vui về nhà, nói Lục Thiều trúng Trạng Nguyên, Kiều Diệp và người Lục gia đều rất vui vẻ và kích động. Sau đó xuất phát đi trà lâu đã sớm đặt chỗ xem ba người Nhất giáp cưỡi ngựa dạo phố.
Giang Dực Lân và Vệ Phong Hoa cũng kích động không thôi, Lại đổi mấy xe tiền đồng chuẩn bị mang theo đi rải. Lần này lại làm một đồng tử tán tài, khiến dân chúng kinh thành rất thích bọn họ.
Trong căn phòng đẹp nhất, Kiều Diệp hôm nay mặc một chiếc váy đỏ vui mừng, càng tôn lên làn da trắng xinh đẹp.
Tiếp theo phía dưới ồn ào lên: “Đến rồi, trạng nguyên đến rồi!”
Sau đó chỉ thấy Lục Thiều dáng người cao ngất, mặt như ngọc ngồi trên lưng ngựa. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mang theo nụ cười, Chi Lan Ngọc Thụ như tắm gió xuân.
“Trạng nguyên lớn lên cũng quá tuấn tú rồi!”
“Nhìn như vậy, Vô Song công tử Tống Thiếu Dương đứng thứ hai cũng bị hắn đè bẹp.”
“Không phải sao, trước kia ta cho rằng Tống Thiếu Dương là tuấn tú nhất nhưng sau khi thấy Lục Thiều, ta cảm thấy Lục Thiều vẫn đẹp hơn một chút.”
“Trạng nguyên này nhìn tựa như là một trích tiên hạ phàm. Đáng tiếc trạng nguyên đã cưới vợ, còn cưới một con cọp cái, bằng không không biết bao nhiêu nữ tử muốn làm vợ hoặc là thiếp của hắn.”
“Nương tử của hắn nếu không phải là Kiều Diệp thì hôm nay không biết phải bị bao nhiêu gia đình quyền quý muốn dưới bảng bắt rể đâu.”
“Khó trách ai thèm muốn Trạng Nguyên, Kiều Diệp liền dẫn người đi đập. Đẹp như vậy lại là Trạng Nguyên lang trẻ tuổi, ai mà không thích chứ!”
Không ít người đều đang trêu chọc nói cười, không ít tiểu thư thế gia cũng đến xem Nhất giáp dạo phố, từ cửa sổ nhìn thấy Lục Thiều, trong mắt cũng sáng lấp lánh. Thậm chí còn có người đỏ mặt.
Trạng nguyên tuấn mỹ như vậy, bọn họ cũng rất muốn gả. Nếu không phải Lục Thiều cưới con hổ cái Kiều Diệp kia, bây giờ lại có đám người Vệ Phong Hoa và Kiều Vũ làm chỗ dựa, bằng không muốn để người nhà vận dụng quan hệ, ép Lục Thiều hưu thê cưới nàng ta. Hoặc là để Kiều Diệp làm thiếp, bọn họ tới làm thê
Người thân phận thấp chút ngược lại muốn làm thiếp cho Lục Thiều nhưng cũng biết không làm được, dù sao Lục Thiều nổi danh sợ vợ, hứa không nạp thiếp rồi. Mấu chốt là nếu ai dám ngấp nghé Lục Thiều, có thể còn bị Kiều Diệp dẫn người đánh. Thân thể nhỏ bé này của bọn họ, không chịu nổi một cú ném của nàng. Nghĩ như vậy, liền không khỏi thương tiếc Lục Thiều Lai, trạng nguyên tuấn mỹ bất phàm như vậy, sao lại cưới một con cọp cái như vậy. Đổi thành bọn họ, nhất định sẽ dịu dàng săn sóc hiền lương thục đức với hắn. Càng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ. Trong lòng rất hâm mộ Kiều Diệp là thôn cô có mệnh tốt như vậy, gả cho một trạng nguyên lang tuấn mỹ có tài như vậy. Hoa, túi tiền trong tay ném rào rào lên người Lục Thiều.