Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng ngày, Lục Mai trở về Tống phủ. Đầu tiên là cho Kiều Tiểu Liên năm ngàn lượng.

Nàng ta trầm mặt nói: “Ta cho ngươi một nửa trước, chờ ngày mai ngươi dẫn ta đi gặp đệ đệ của ta, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi một nửa khác.”

Kiều Tiểu Liên có chút ngơ ngác, lúc ấy nàng đã thuận miệng hô một vạn lượng, còn nghĩ nếu như Lục Mai thật sự không đưa ra được, ngày mai sẽ giảm một nửa tiền cho đối phương. Ai ngờ mới nửa ngày, đối phương đã kiếm được một vạn lượng.

Nàng kinh ngạc không thôi nhìn về phía Lục Mai hỏi: “Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Lục Mai biết nàng sẽ hỏi, đã nghĩ xong đáp án: “Cha ta cho.”

Kiều Tiểu Liên hỏi: “Cha ngươi? Hắn không phải là thư sinh nghèo, đã sớm chạy sao?”

Lục Mai trả lời: “Hắn không chạy, hắn mang theo tiền đi Giang Nam làm ăn. Thật đúng là để cho hắn thành công, hắn bây giờ là kẻ có tiền. Hắn cũng hối hận vì đã cưới độc phụ Úc Uyển Chi, cảm thấy rất thẹn với tỷ đệ chúng ta. Cho nên lần này tới kinh thành, là muốn bù đắp cho tỷ đệ chúng ta. Cho ta một vạn lượng, để ngươi dẫn ta đi tìm đệ đệ ta hòa giải. Chờ tỷ đệ chúng ta hòa hảo xong, ta lại giúp hắn khuyên nhủ đệ đệ.”

Kiều Tiểu Liên nói: “Thì ra là thế.”

Tiếp theo còn lộ ra ánh mắt hâm mộ với Lục Mai: “Vậy sau này ngươi có cha ngươi làm chỗ dựa.”

Sắc mặt Lục Mai lúc này mới tốt một chút: “Đúng vậy, cha ta nói về sau sẽ bồi thường chiếu cố ta.”

Cha nàng ta hứa hẹn, chỉ cần có thể giúp hắn làm thành chuyện kia. Chẳng những thường xuyên đưa bạc cho nàng ta, còn có thể giúp nàng ta quan sủng hậu viện Tống Thiếu Dương. Thậm chí còn kéo Tiêu thị xuống, để Tống Thiếu Dương phù chính nàng ta. Cha nàng ta hiện tại chẳng những kiếm được nhiều tiền, sau lưng còn có đại nhân vật làm chỗ dựa.

Nàng ta tin tưởng cha ruột có thể giúp mình sống tốt một lần nữa, cho nên đối với chuyện cha nàng ta dặn dò, cũng kiên định muốn làm tốt.

Về phần đệ đệ, đều là hắn có lỗi với nàng ta trước. Nếu như ở trong thôn, hắn có thể giúp nàng ta thoát ly Úc gia, nàng ta cũng sẽ không làm tiểu thiếp của người ta bị khinh bỉ, cho nên đều là hắn nợ nàng ta.

Kiều Tiểu Liên cầm ngân phiếu đếm: “Được, ngày mai ta dẫn ngươi đi tìm vợ chồng Kiều Diệp.”

Còn cho Lục Mai một nụ cười yên tâm: “Ta đã khuyên bảo bọn họ, chắc chắn sẽ không đuổi ngươi đi.”

Lục Mai bán tín bán nghi: “Được rồi, ta tin tưởng ngươi một lần.”

Ngoại trừ tìm Kiều Tiểu Liên hỗ trợ, nàng ta cũng không có biện pháp khác.

Ngày thứ hai.

Kiều Tiểu Liên dẫn Lục Mai đi đến nhà Kiều Diệp. Sau khi vào cửa, Kiều Diệp lạnh lùng liếc Lục Mai một cái, cố ý hỏi Kiều Tiểu Liên: “Sao nàng ta lại tới đây?”

Kiều Tiểu Liên nhân cơ hội khuyên bảo Kiều Diệp một trận: “Nàng đã biết sai, lần này chính là tới xin lỗi. Các ngươi đều là người nhà, cần gì phải…”

Nàng tận tình khuyên bảo một hồi, Lục Mai lại kéo xuống tư thái, ăn nói khép nép cầu Kiều Diệp một trận. Ý là trước kia đều là bị mẹ con Úc Uyển Chi xúi giục, lúc này mới bị mỡ heo che mắt. Sau này tuyệt đối sẽ không có lỗi với đệ đệ gì nữa.

Sắc mặt Kiều Diệp mới hòa hoãn lại: “Đây là chuyện của tỷ đệ các ngươi, ta cũng không làm chủ được. Chờ sau khi Lục Thiều tan học, ngươi tự nói với hắn đi.”

Lục Mai nghe xong lập tức gật đầu: “Được!”

Nàng ta cũng không muốn cầu tình với Kiều Diệp, càng muốn trực tiếp đi tìm đệ đệ, lời này gãi đúng chỗ ngứa.

Sau đó Kiều Diệp lười ở lại phòng khách với Lục Mai. Mang theo Kiều Tiểu Liên đi đến phân xưởng mới mở.

Bò sữa ở quê nhà đều có thể sinh sữa, cho nên kẹo sữa, kẹo hạnh nhân đều đã làm được. Mứt cũng là đến từ cây ăn quả quê nhà và trên núi kinh thành bên này. Bởi vì đã từng tưới linh thủy, cộng thêm nàng biết một số kỹ thuật trồng cây chiết cành, cho nên mùi vị của trái cây trồng ra rất thơm.

Củ cải đường cũng thu hoạch gia công thành đường. Dùng đường làm thành các loại mứt, người thích ăn rất nhiều, ởhí viện bán rất chạy. Nàng lại mở một cái xưởng chuyên bán đồ ăn vặt, còn ở kinh thành mua một cửa hàng, mở một cửa hàng đồ ăn vặt, để người Lục gia quản.

Vừa vặn để lại không gian trong nhà, cho huynh muội Lục Thiều “Giải hòa”.

Lục Thiều nhận được tin, tan học về nhà. Sau đó chỉ thấy Lục Mai đi tới đi lui trong phòng khách. Nhìn thấy hắn tiến vào, hai mắt Lục Mai thoáng cái liền đỏ lên, vô cùng kích động đi tới: “Ngũ Lang, ta rốt cuộc nhìn thấy ngươi rồi”

Lục Thiều hiểu rất rõ mục đích của Lục Mai, hắn nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lục Mai liền khóc nhận sai trước, tiếp theo đánh bài tình cảm, nói nàng ta bây giờ chỉ có một người thân là hắn. Nếu như mẹ ruột dưới lòng đất biết quan hệ của bọn họ cứng như vậy, sợ là cũng sẽ không vui vẻ. Về sau nàng ta tuyệt đối sẽ đứng về phía hắn. Hai bút cùng vẽ, lấy bán thảm làm chủ, còn biểu đạt tình cảm đối với đệ đệ. Quả nhiên, thái độ của Lục Thiều cũng vì vậy mà mềm đi.

Lục Mai vui vẻ, còn chủ động đi phòng bếp làm món ăn mà hồi nhỏ Lục Thiều thích ăn.

Lục Thiều lộ vẻ quyến luyến, gắp một ít đồ ăn, còn hỏi Lục Mai, có cần hắn hỗ trợ hay không, tỷ như để cho nàng ta rời khỏiTống gia, không cần làm tiểu thiếp của Tống Thiếu Dương.

Lục Mai là người phải chờ làm Tống phu nhân, làm sao có thể nguyện ý nhưng lại nói không muốn để cho đệ đệ khó xử, đệ đệ bây giờ còn sắp thi, không thể đắc tội Tống gia. Nàng ta cũng có thể chịu ủy khuất, lại không muốn đệ đệ chịu ủy khuất hoặc là cúi đầu với người khác, cũng khiến Lục Thiều cảm động một phen.

Chờ Kiều Tiểu Liên và Kiều Diệp trở về, hắn còn đích thân tiễn Lục Mai và Kiều Tiểu Liên về Tống phủ.

Hai ngày sau đó, mỗi ngày Lục Mai đều đến thăm đệ đệ, đệ muội.

Hai người mặc dù không quá nhiệt tình với nàng ta nhưng cũng coi như chấp nhận hòa giải. Mỗi ngày Lục Mai đều không tới tay không mà sẽ mang theo một hũ canh gà tự mình hầm đến. Nói là cố ý học theo phủ y Tống gia làm canh gà bổ dưỡng, Lục Thiều sẽ đi thi ngay, phải bồi bổ một chút.

Hai ngày nay Lục Thiều đều nể tình uống bát canh gà nàng ta mang tới.

Rất nhanh, đã đến một ngày trước thi hội. Sắp đến giờ dùng bữa tối, Lục Mai lại mang theo canh gà nàng ta hầm tới. Vừa vặn thấy Kiều Diệp và Lục Thiều muốn dùng bữa.

Nàng ta liền cười nói: “Ta tới đúng lúc, Ngũ Lang trước khi dùng bữa uống một chén canh gà ấm dạ dày đi.”

Lại một bộ dáng tỷ tỷ tốt, đau lòng nhìn Lục Thiều nói: “Ngươi quá gầy, phải bồi bổ thật tốt, chờ sau khi vào trường thi mới có sức.”

Nói xong lại tự mình mở hộp thức ăn ra, cầm một cái bát từ trên bàn. Sau đó múc một bát canh gà đưa cho Lục Thiều.

Lục Thiều nhận bát canh gà, nhìn nàng ta hỏi: “Canh gà này đều là ngươi tự tay hầm?”

Lục Mai cười gật đầu: “Đúng vậy, người khác nấu ta cũng không yên tâm.”

Ra hiệu với hắn: “Ta bỏ thêm táo đỏ cẩu kỷ bổ khí huyết vào bên trong, ngươi uống nhiều một chút.”

Lục Thiều bưng bát thổi, dưới ánh mắt trông mòn con mắt của Lục Mai, đặt bát lên môi nhưng khi đang muốn uống, đột nhiên dừng động tác lại.

Nhìn về phía Lục Mai thần sắc có chút khẩn trương này. Ánh mắt của hắn bình thản nhìn Lục Mai hỏi: “Ngươi thật muốn ta uống hết bát canh gà này?”

Lục Mai có chút run sợ, cảm thấy câu hỏi này của Lục Thiều hình như có chút không thích hợp nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, nàng ta cười nói: “Đây là canh gà mái già ta hầm một ngày vì ngươi, có thể bổ dưỡng. Đương nhiên muốn ngươi uống.”

Lại vội vàng thúc giục nói: “Uống nhanh đi. Nếu không lạnh quá sẽ không ngon đâu.”

Lục Thiều đã sớm không ôm bất cứ mong đợi gì với Lục Mai, càng không có cảm tình, chỉ là cảm thấy buồn cười. Quả nhiên ở trước mặt lợi ích, đệ đệ đối với Lục Mai mà nói, mãi mãi cũng là tồn tại bị lợi dụng và từ bỏ.

Hắn thở dài, hướng về phía bình phong hô: “Lý bộ đầu, phiền các ngươi ra đi.”

Lục Mai thấy Lục Thiều chẳng những không uống, còn gọi Lý bộ đầu gì đó. Nàng ta lộ ra thần sắc kinh ngạc, con ngươi càng co rụt lại, sẽ không phải là như nàng ta nghĩ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK