Dù sao Lục lão thái thái cũng khen không ít cháu dâu này, nấu ăn ngon bao nhiêu. Trước đó mọi người đều lơ đễnh nhưng bây giờ ngửi được mùi này, rốt cuộc cũng tin tưởng Lục lão thái thái không khoác lác.
Cháu dâu như vậy thật đúng là tốt, vừa hiếu thuận vừa biết kiếm tiền, trù nghệ còn tốt như vậy.
So sánh như vậy, nàng dâu ở đây so với tú tài nương tử bà bà này thì mạnh hơn nhiều.
Lời Kiều Diệp nói buổi sáng, cũng bị mấy lão thái thái ở trên phố này truyền khắp.
Vốn dĩ các con dâu còn có chút đồng tình Úc Uyển Chi bị mẹ chồng thu thập, đều cắn nát răng ngà, thầm mắng một trận. Hiện tại là gom lại mắng Úc Uyển Chi một trận, càng cảm thấy nữ nhân này quá giả
Trước đó đối phương mua thức ăn liền cùng bọn họ khóc lóc kể lể, bị mẹ chồng giày vò thu thập như thế nào. Hiện tại xem ra chính là cố ý muốn để bọn họ đồng tình, giống như trước đó Úc Uyển Chi nói với bọn họ, con riêng cưới một kẻ ngu vào cửa.
Ngày thành thân càng là nhảy sông tự vận đặc biệt xui xẻo, đối với mẹ chồng như nàng ta còn đặc biệt không tôn kính, thường xuyên chống đối. Đối với cha chồng như Lục tú tài cũng giống vậy, mỗi lần đều phải mở miệng chống đối và ép buộc, chưa từng gặp loại con dâu này.
Nàng ta lại là mẹ chồng kế, không tiện nói gì, chỉ có thể bị con dâu chọc tức. Ám chỉ Lục Thiều cưới một Tang môn tinb, làm kế bà bà quá khó khăn.
Bọn họ lúc ấy còn bênh vực kẻ yếu vì Úc Uyển Chi, cảm thấy cưới loại con dâu này vào cửa cũng quá xui xẻo. Nhưng sau khi nghe mẹ chồng nhà mình nói mới biết được, vợ Lục Ngũ Lang chẳng những không phải kẻ ngốc, cũng không xúi quẩy, ngược lại là phúc tinh.
Bọn họ ngược lại nghe không ít, Úc Uyển Chi xúi quẩy đủ kiểu. Trước đó bọn họ đồng tình, giúp Úc Uyển Chi bênh vực kẻ yếu nhưng mà phía sau đối phương lại chê bai bọn họ, việc này làm thật buồn nôn.
Bởi vậy bọn họ đều quyết định, sau này chẳng những không thể lại quan tâm Úc Uyển Chi, còn phải xa một chút, bọn họ cũng sợ lây dính xúi quẩy. Cũng bởi vậy trong ngõ hẻm, Úc Uyển Chi bị gắn nhãn Tang Môn Tinh, cũng thành công chuyển dời từ trên người Kiều Diệp đến trên người chính nàng.
Lần này không chỉ truyền miệng các con dâu ở trên con phố này còn truyền đến tai các nam nhân, sau đó lại truyền ra ngoài.
Trong nhà, Úc Uyển Chi và Lục Châu Phi còn ở hậu viện giặt quần áo cũng ngửi thấy mùi thơm.
Vừa ngửi liền biết, là nha đầu chết tiệt kia nấu cơm. Hai người buổi sáng ăn ít, lúc này đều đói bụng.
Gần đây đều là bọn họ nấu cơm, làm khó ăn. Bởi vì lão thái thái sẽ ép bọn họ ăn hết đồ thừa, cho nên cố ý làm ít.
Lão thái thái còn đột nhiên đến phòng, xem bọn họ có mua bánh ngọt chờ ăn vụng hay không.
Trước đó Lục Thanh Vinh mua bánh ngọt về, lúc bọn họ ăn vụng bị lão thái thái bắt được. Chẳng những thu bánh ngọt, còn mắng to bọn họ một trận.
Càng đi ra ngoài bại hoại thanh danh bọn họ, nói con dâu cùng cháu gái lén lút cất giấu bánh ngọt ăn, cố ý không cho bà ăn, quá bất hiếu.
Lục Thanh Vinh cũng bị lão thái thái mắng một trận. Sau đó Lục Thanh Vinh không dám mua nữa, bọn họ cũng không dám ăn vụng nữa. Cũng bởi vậy hai người đều gầy đi một vòng, đây sẽ càng là đói không có khí lực.
Nha đầu chết tiệt đã nấu cơm, vậy bọn họ liền không khách khí. Thế là hai mẹ con buông quần áo còn chưa giặt xong xuống, đi tiền sảnh ăn cơm. Nhưng chờ đến lúc đó bọn họ liền phát hiện, đám người lão thái thái chẳng những đã ăn rồi, còn ăn một nửa. Hai người đều ủy khuất chán ghét.
Lão thái thái nhìn thấy mẹ con Úc Uyển Chi tiến vào, liền biết bọn họ tới ăn cơm nhưng bà làm sao có thể để bọn họ ăn.
Bà nhìn Úc Uyển Chi nói: “Ta sắp ăn xong rồi, các ngươi mới đến, có phải không muốn hầu hạ ta ăn cơm hay không?”
Úc Uyển Chi lắc đầu: “Vừa rồi con đang giặt quần áo, bây giờ tới hầu hạ bà bà.”
Lão thái thái liếc nàng một cái: “Vậy còn không mau tới đây bày thức ăn, đứng như cọc gỗ, cũng không biết lão Ngũ coi trọng ngươi cái gì.”
Úc Uyển Chi bị mắng rất khó chịu nhưng lại không có cách nào phản kháng. Chỉ có thể tiến lên, cầm lấy một đôi đũa chung gắp thức ăn cho lão thái thái.
Nhìn mấy người cúi đầu ăn ngon, nàng càng đói bụng.
Lục Châu Lam cũng đói, vì thế đi qua ngồi xuống muốn lấy bát ăn cơm, lại bị lão thái thái đánh một đũa vào tay: “Nha đầu không lễ phép, nơi này có phần cho ngươi ăn cơm sao? Quần áo chưa giặt xong, cũng đừng nghĩ ăn cơm. Hơn nữa, đây chính là đồ ăn do tức phụ Ngũ Lang làm để hiếu kính ta, không có phần của các ngươi.”
Bà lại hừ lạnh: “Hai mẹ con các ngươi muốn ăn, một lát tự mình đi làm.”
Lục Châu Lam cảm nhận được mu bàn tay truyền đến đau đớn, còn có một vết đỏ. Nàng ta không nhịn được khóc lên, che miệng quay người chạy về phòng.
Cuộc sống như vậy, nàng ta không chịu nổi. Trong lòng mắng lão thái thái một lần, càng hận lão thái thái hơn.
Như vậy dĩ nhiên lại khiến lão thái thái không nhịn được mắng một trận. Sau khi mắng xong, liền chuyển dời đến trên người Úc Uyển Chi, mắng nàng ta không dạy tốt nữ nhi. Úc Uyển Chi không nói chuyện, cúi đầu trong mắt lộ vẻ hận ý.
Kiều Diệp chậm rãi ăn cơm, thưởng thức vị mẹ chồng này tiều tụy chật vật. Nhìn thấy tay đối phương nắm đũa siết chặt đến trắng bệch, nói rõ trong lòng nhịn đến sắp không chịu nổi.
Năm đó bọn họ hại tiểu tướng công thật hăng hái, có nghĩ đến sẽ có hôm nay không? Nhưng chỉ là bắt đầu thôi đã không nhịn được rồi?
Lão thái thái mắng một trận, lúc này mới tiếp tục ăn cơm. Đây cũng là bữa ăn thỏa mãn nhất từ khi đi vào huyện thành.
Chờ lão thái thái ăn xong, Úc Uyển Chi phát hiện tất cả thức ăn trên bàn đều đã ăn sạch. Những người này một chút cũng không để lại cho nàng ta. Nàng ta thầm mắng đều là đám tiện nhân lòng dạ hiểm độc. Sau này nàng ta nhất định phải cho bọn họ đẹp mắt.
Cơm nước xong, lão thái thái cũng không để cho Úc Uyển Chi rời đi, mà là nói bả vai đau, để Úc Uyển Chi ấn bả vai cho bà.
Đây là do tức phụ Ngũ Lang đề nghị với bà. Mẹ chồng không thoải mái, dĩ nhiên phải để con dâu tự tay hầu hạ. Lúc trước bà cũng không nghĩ tới điều này. Quả nhiên, vẫn là tức phụ Ngũ Lang chu đáo nhất.
Úc Uyển Chi không nghĩ tới lão thái bà chết tiệt này lại muốn đổi thủ đoạn giày vò mình.Lúc này nàng ta đói đến phát hoảng, toàn thân vô lực nhưng không có cách nào, chỉ có thể đi bóp vai cho lão thái thái. Nếu không còn không biết bị mắng như thế nào. Nhưng cũng không tránh được, bởi vì không còn sức ấn, bị lão thái thái mắng một trận quá phế.
Kiều Diệp không nhịn được cười ra tiếng, liền bị Úc Uyển Chi ngẩng đầu, đối với nàng ném một cái mắt đao tràn ngập lệ khí.
Kiều Diệp cũng ném cho nàng ta một ánh mắt khiêu khích. Ý là ta đang xem kịch vui hả hê, ngươi có bản lĩnh thì đến cắn ta đi!
Quả nhiên lại chọc Úc Uyển Chi tức đến hận không thể hiện tại liền một đao giết chết nha đầu kia. Nhưng bây giờ nàng ta thế đơn lực bạc, cũng biết nha đầu chết tiệt miệng lưỡi sắc bén, sức lực lớn, nổi điên sẽ đánh người, chỉ có thể gắng gượng nhịn.
Kiều Diệp cố ý làm trò trước mặt Úc Uyển Chi. Lão thái thái nói với lão thái thái: “Bà nội, trong nhà mua hai mảnh đất hoang cùng hai ngọn núi. Hiện tại phân xưởng đất hoang ngoài thôn đã xây xong, ta chuẩn bị hai ngày này thuê người trong thôn làm nhang muỗi. Mấy ngày nữa là có thể thuê người bắt đầu xây nhà mới.”
Trước đó Lục lão thái thái đã nghe đại lang nói, chuyện mua đất mua núi và xây dựng xưởng khiến bà rất kích động. Nghe Kiều Diệp nói như vậy, bà cười hiền lành: “Vẫn là ngươi có bản lĩnh nhất, nhanh như vậy ngay cả xưởng cũng xây xong rồi. Trong các con dâu thôn chúng ta, ngươi là giỏi nhất.”
Bà ghét bỏ liếc Úc Uyển Chi một cái: “Mạnh hơn Tang Môn Tinh bà bà của ngươi nhiều lắm. Nhà xưởng muốn chiêu mộ người nào? Không bằng ta trở về nhìn xem?”
Bà muốn trở về khoe khoang, nghe người trong thôn khen ngợi một chút.
Kiều Diệp cười nói với bà dự định tuyển người.
“- Ta cũng muốn để bà nội trở về xem xưởng chúng ta xây, cùng nhau cao hứng vui vẻ. Ngài là trụ cột của nhà chúng ta, người nào trong thôn có thể dùng, ngài là người rõ nhất. Cho nên hôm nay ta đến, cũng là muốn trưng cầu ý kiến của ngài. Ngài muốn trở về, vậy hôm nay liền cùng chúng ta trở về đi. Ta cố ý đánh xe bò nhà chúng ta tới đón ngài.”
Nàng biết lão thái thái muốn trở về khoe khoang, cho nên thuận theo lời đối phương nói, làm cho đối phương vui vẻ, cũng truyền lại một ý tứ cho lão thái thái, ta không ghét bỏ ngài, còn muốn đón ngài trở về vui vẻ hiếu kính
Bất quá công thức chưa tới tay, lại bị chọc tức lâu như vậy. Mấu chốt nhất là, hôn sự của Lục Châu Cẩn và tiểu thư Liêm gia đã được định, cần một khoản sính lễ xa xỉ, cho nên dù Cha chồng tồi và Úc Uyển Chi không chịu nổi đi nữa, chắc chắn hiện tại sẽ không thả lão thái thái trở về. Nếu không chẳng phải là thua thiệt?
Mà nàng muốn đón lão thái thái về, cả nhà cha chồng cặn bã nhất định phải giữ lão thái thái ở lại. Điều này lại có thể so sánh lần nữa, đến cùng ai có hiếu tâm hơn. Nhưng nghĩ lại, hôm nay đón lão thái thái về cũng không tệ, không lấy được công thức, tỷ đệ Úc Uyển Chi hẳn là sẽ không nhịn được mà tác yêu.
Kích thích hai huynh muội này tác yêu, chẳng những có thể thu thập lão Kiều gia, còn có thể hố cả nhà cha chồng cặn bã một phen. Chờ thu thập xong những người này, lại đưa lão thái thái đến huyện thành, tiếp tục để cho một nhà tiểu nhi tử hiếu thuận, hoàn mỹ!
Quả nhiên Lục lão thái thái vừa nghe liền rất vui vẻ: “Được được, lát nữa ta sẽ cùng các ngươi trở về.”
Ái chà, đến lúc đó những lão thái thái trong thôn kia khẳng định rất hâm mộ bà.
Nghĩ đến bộ dáng hâm mộ cùng tán dương của đối phương, bà liền ngồi không yên, mà Úc Uyển Chi vừa nghe hai người nói, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo cẩn thận suy nghĩ mới cảm thấy không đúng. Công thức còn chưa tới tay, lại bị bà già chết tiệt giày vò thành như vậy, sao có thể thả đối phương đi như vậy được? Đây không phải là thua thiệt chết sao.