Hơn nữa chẳng qua là dạy quy củ cho Nhị phu nhân thôi, sao lại phải dùng gia pháp hầu hạ? Huống chi thân phận con dâu này, còn không phải cao quý bình thường. Sau lưng có mấy đại tôn thần che chở. Đánh nàng, vậy không phải là đánh mặt hoàng gia và phủ quốc công sao.
Lão hầu gia âm hiểm ác độc muốn lợi dụng hiếu đạo mà dùng gia pháp, hại chết Vệ Phong Hoa. Bọn họ dám khẳng định, việc này nếu thật sự thành. Với tính tình ái nữ của vị quốc công kia, tuyệt đối sẽ từ biên quan gấp trở về báo thù, chuyện kia liền nháo lớn rồi. Lão hầu gia có phải bị điên rồi không? Hơn nữa nghe ý tứ của Vệ Phong Hoa, lão hầu gia vẫn luôn thiên vị cháu dâu. Chỉ vì đau lòng cháu dâu mà muốn giúp cháu dâu trút giận cũng phải dùng tới gia pháp với con dâu Có thể thấy được bình thường cùng cháu dâu này, quan hệ không tầm thường đâu!
Đây quả thực là một lão già không nên nết, ngay cả cháu dâu cũng ngấp nghé. Nhị phu nhân kia cũng không phải thứ tốt, không tuân thủ nữ tắc. Trước đó bọn họ đã nghe phu nhân đề cập qua, Nhị phu nhân của Vũ An Hầu ở Hầu phủ địa vị không thấp, ngay cả quận chúa cũng phải nhường ba phần. Thì ra là cùng đại bá bá không minh bạch, có lão hầu gia làm chỗ dựa. Khó trách tại Hầu phủ kiêu ngạo như vậy, có thể một mực đè ép Hầu phu nhân thân phận cao quý. Các đại thần đều không nhịn được liên tưởng đến một số chuyện diễm sự.
Một trọng thần có quan hệ tốt với Quốc công trong đó đứng ra, nhìn hoàng đế hành lễ nói: “Hoàng thượng, tuy phu nhân Vũ An Hầu là con dâu nhưng chuyện lần này đúng là lão hầu gia làm cha chồng quả thật quá mức. Giúp cháu dâu hả giận, thậm chí còn hại con dâu, đây quả thực là nghe rợn cả người. Còn xin bệ hạ tra rõ, không thể cổ vũ chuyện này thêm. Nếu không lần này quận chúa chạy thoát một kiếp, tương lai còn có thể có lần thứ hai. Quận chúa xảy ra chuyện, đây không phải là khiến lão quốc công vì nước chiến đấu ở biên cảnh thất vọng đau khổ sao.”
Ngoại trừ đại thần có quan hệ tốt với Vũ An Hầu, cùng với đại thần đứng về phía Ngũ hoàng tử trầm mặc ra. Những đại thần khác cũng nhao nhao đứng ra chỉ trích lão hầu gia.
Ngoại trừ chuyên lão hầu gia làm quá mức, bọn họ cũng biết hoàng đế nhất định sẽ làm chủ chỗ dựa cho biểu muội mình. Bọn họ đương nhiên muốn tìm giúp Hoàng đế tìm lý do phát huy động thủ.
Dực Vương nói: “Bệ hạ, thần hoài nghi lão hầu gia là gian tế địch quốc, hoặc là thám tử của phản vương. Dù sao năm đó Nhị phu nhân gì đó cũng đính hôn với phản tặc. Bọn họ muốn hại chết Hầu phu nhân, chính là muốn dẫn Trấn Quốc Công trở về, để địch quốc tiến quân tấn công hoặc là để phản vương dễ làm loạn.”
Hôm nay nhất định phải để cho lão già kia lột một tầng da. Hai lần ba lượt khi dễ Kiều Kiều, coi bọn họ là chết rồi sao?
Lời này khiến các đại thần, cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Vị Dực Vương bình thường nho nhã ôn hòa này, mới là một người hung ác thật sự. Nếu lão hầu gia thật sự có quan hệ với gian tế địch quốc, thám tử phản vương, vậy không chết cũng phải lột da.
Sắc mặt Giang Ký An đại biến. Lập tức quỳ xuống với hoàng đế: “Hoàng thượng, cha ta khẳng định không phải gian tế địch quốc cùng thám tử phản vương, kính xin bệ hạ minh xét.”
Lại nhìn Dực Vương một chút: “Dực Vương, ngươi cũng không có chứng cứ đừng hắt nước bẩn lung tung.” Nếu cha hắn bị chụp mũ như vậy, thân phận liền xong rồi. Ngay sau đó Hầu phủ cũng sẽ gặp tai ương.
Dực Vương hừ lạnh: “Nếu như không phải như vậy, vậy hắn vì sao nhất định phải ra tay độc ác đối với con dâu như vậy?”
Giang Ký An vẫn luôn biết, cha hắn cảm thấy mắc nợ nhị phòng. Cho nên thiên vị nhị phòng. Chuyện dùng gia pháp, thật đúng là có khả năng làm ra được, thật sự là già nên hồ đồ. Dực Vương hỏi như vậy khiến hắn nghẹn họng.
Sau khi suy nghĩ lại, chỉ có thể nói sự thật: “Cha ta bởi vì cảm thấy nợ đệ đệ hắn. Cho nên bình thường quả thật có chút thiên vị nhị phòng. Lần này có thể là cảm thấy phu nhân ta không nên ở trước mặt mọi người vả mặt Nhị phu nhân, để Nhị phòng mất mặt theo, mới nói phải dùng gia pháp. Hắn cũng đang nổi nóng, chờ sau khi ta hồi phủ, dĩ nhiên sẽ mang phu nhân ta từ từ đường ra. Cho nên tuyệt đối không có ý muốn hại chết phu nhân ta.”
Lý do này tuy gượng ép, cũng sẽ khiến thanh danh cha hắn bị tổn hại nhưng chung quy so với làm gian tế, thám tử tội nặng hơn.
Mà đúng lúc này, Vệ Phong Hoa tiến lên đối với Giang Ký An chính là mấy cái tát.
“Giang Ký An, ngươi cái tên không có lương tâm này, mấy năm nay ngươi cùng cha ngươi chèn ép đại phòng, thiên sủng nhị phòng, ta đều nhận. Bây giờ cha ngươi muốn hại chết ta, ngươi còn thiên vị giúp bọn hắn nói chuyện. Có phải ngươi cũng muốn để ta lập tức đi chết hay không, để Nhị phu nhân bảo bối nhất của ngươi phù chính. Khiến cho đại nhi tử ngươi sủng ái nhất, kế thừa Hầu phủ. Cha con các ngươi và Hầu phủ đúng là khinh người quá đáng. Được, các ngươi đã muốn ta chết, để ta nhường ra vị trí, vậy ta sẽ tác thành cho các ngươi.”
Còn không đợi Giang Ký An và người ở đây kịp phản ứng. Vệ Phong Hoa đột nhiên xoay người, lao về phía một cây cột đá.
Sắc mặt Hoàng đế đại biến: “Mau ngăn nàng lại.”
Cũng vì vậy khi Vệ Phong Hoa sắp đụng vào cây cột, một ám vệ xuất hiện kéo nàng lại từ phía sau.
Con ngươi Vệ Phong Hoa lóe lên, thân thể bị kéo lại, lại cố ý dùng vào lực đầu, đập vào trên cây cột. Hôm nay nàng muốn ở trước mặt Hoàng đế cùng nhiều đại thần như vậy, để cho mọi người biết lão Hầu gia cùng Vũ An Hầu muốn bức tử nàng, c ộng thêm vị tướng quân phu nhân kia rêu rao. Hôm nay nàng sẽ trở thành đối tượng được các thế gia quyền quý đồng tình, phụ tử Võ An Hầu và nhị phòng thì bị mắng, cũng vì làm nền cho nàng sau này hưu phu tốt nhất.
Bởi vì dùng lực, cái trán của nàng thoáng cái liền đỏ lên. Nàng càng dùng một loại phương pháp bế khí đã từng học qua, để cho mình trực tiếp hôn mê.
Nhìn thấy Vệ Phong Hoa ngã xuống đất, sắc mặt Hoàng đế và Dực vương lại thay đổi.
Hô to: “Ngự y, tuyên ngự y!”
Giang Ký An vốn trong lòng còn rất tức giận Vệ Phong Hoa hôm nay chạy tới trong cung đại náo, khiến cha hắn và Hầu phủ gặp phải phiền toái lớn. Nàng còn ở trước mặt nhiều đại thần như vậy, tát hắn mấy bạt tai. Đây không phải là muốn để cho những người này nhìn thấy hắn bị cười nhạo sao, để cho hắn mất mặt, chỉ là còn không đợi hắn làm cái gì, nàng lại chạy tới tự sát. Nhìn thấy trán nàng đỏ rần, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, cả người hắn đều hoảng hốt, thậm chí có chút nhũn cả chân. Còn lập tức bò dậy chạy về phía nàng, trong mắt tràn đầy kinh hoảng sợ hãi: “Phong Hoa, Phong Hoa!”
Cái gì mà tức hay không tức, mặt mũi hay không mặt mũi, lúc này đã ném ra sau đầu nhưng còn chưa đến gần ôm lấy người, đã bị Dực Vương một cước đá văng.
Dực Vương bình tĩnh hừ lạnh: “Hôm nay nếu như Kiều Kiều có chuyện, ta muốn Hầu phủ các ngươi chôn cùng.”
Hắn là tỷ phu, dĩ nhiên không tiện đi ôm người. Hoàng đế là biểu ca, thân phận lại ở chỗ này. Trong lúc cuống quít, hắn cũng không quan tâm đến chuyện phòng bị nam nữ. Ôm Vệ Phong Hoa đặt lên ghế mềm, chờ ngự y tới.
Ngự y nhanh chóng chạy đến, nói phu nhân Vũ An Hầu bị thương ở đầu, lúc này mới ngất đi, may mà không nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá trước đó thụ thương còn không có tốt nhưng lại chịu không được một lần nữa. Nếu không sợ liền thật nguy hiểm tính mệnh. Đây là thái giám tổng quản bên người hoàng đế trước đó đi gọi hắn, lúc đi đường ám chỉ.
Thái y tuy rằng phát hiện thương thế của Hầu phu nhân, kỳ thật đã dưỡng gần hết. Lần này cũng không có trở ngại nhưng vẫn cố ý nói nghiêm trọng.
Vệ Phong Hoa bị hoàng đế bảo ma ma đưa đi cung Thái hậu dưỡng thương, còn để Dực Vương đi Vũ An Hầu phủ điều tra rõ ràng, lão hầu gia có phải gian tế địch quốc hay là thám tử phản vương hay không. Chuyện hôm nay muốn bức tử nhất phẩm quận chúa, quả thực quá lớn mật. Chẳng những tước đoạt phong hào nhị phẩm lão hầu gia đã từng phong, còn hạ chỉ chỉ phạt ba mươi côn, Dực Vương giám sát chấp hành.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra, lần này Hoàng đế thật sự tức giận. Quyết tâm muốn cùng Dực Vương trừng trị lão Hầu gia. Ba mươi côn đánh xuống, vẫn là Dực Vương giám sát chấp hành, nửa cái mạng sợ là phải đi, lão hầu gia ít nhất phải nằm một tháng mới có thể xuống giường. Bởi vậy ai cũng không dám cầu tình. Nếu không tuyệt đối sẽ tai họa tới hồ cá.
Giang Ký An cầu tình nhưng không chỉ bị Hoàng đế trách cứ nặng nề một trận, còn để hắn hồi phủ tự kiểm điểm, gần đây cũng không cần vào triều. Công vụ trong tay hắn, đều giao cho Binh bộ thị lang thay quản lý.
Phụ tử Vũ An Hầu muốn hại Hầu phu nhân, càng làm cho nàng đụng phải cột trụ ở ngự thư phòng. Theo các đại thần rời khỏi hoàng cung, rất nhanh đã truyền khắp thế gia cùng huân quý.
Tiếp theo, lão hầu gia cùng nhị phu nhân có quan hệ không thể cho ai biết. Lão hầu gia ngấp nghé cháu dâu. Cháu dâu ỷ vào lão hầu gia cùng Võ An Hầu làm chỗ dựa, ở Hầu phủ làm mưa làm gió. Càng muốn hại chết mẹ con chính thê đại phòng để mình làm Hầu phu nhân, vì con trai nàng ta tranh đoạt vị trí thế tử. Cha con Vũ An Hầu đều thiên vị nhị phòng, phu nhân nhị phòng là hồ ly tinh chuyển thế các loại lời đồn đãi, cũng truyền ra ở kinh thành. Trong lúc nhất thời, tất cả dưa ở kinh thành đều tập trung trên người phụ tử Vũ An Hầu và Nhị phu nhân, mọi người ăn dưa quên cả trời đất, còn chủ động đi đào.