Lục lão thái thái ưỡn ngực: “Dĩ nhiên.” Chỉ xem bà có nguyện ý hay không, bằng không có rất nhiều biện pháp sửa trị mấy đứa con trai.
Kiều Diệp lại cười nói: “Ngài có tin hay không, cha chồng ta chắc chắn sẽ không cầm đồ vật để bù đắp, mà sẽ bỏ tiền.”
Lão thái thái giật mình: “Không thể nào.” Nếu như bỏ tiền ra, trước đó chính là thật sự lừa bọn họ.
Kiều Diệp nói: “Hắn yêu thương mẹ chồng sau đến tận trong lòng, cưng chiều kế tử kế nữ như vậy, sao có thể lấy đồ của bọn họ để chống đỡ. Trước đó chẳng qua là muốn dỗ ngài bỏ tiền mà thôi.”
Nàng chỉ vào một đứa con trai hơn bốn tuổi nhà Lục đại lang: “Nếu ngài không tin, thì để hắn lặng lẽ vào xem một chút.”
Ở hiện đại, hài tử bốn tuổi vẫn là bảo bối nhưng ở trong thôn đã bắt đầu phải đi theo làm việc.
Lục lão thái suy nghĩ một chút, phân phó với cháu cố: “Ngươi lén đi vào, xem xem Ngũ thúc gia có phải tự mình bỏ tiền ra trả thuốc hay không, hay là cầm đồ đưa.”
Tiểu Đậu Đinh gật đầu: “Được.”
Lúc trước hắn nghe các ca ca và tỷ tỷ nói, bởi vì một nhà Ngũ thúc gia, bọn họ mới không thể ăn ngon, cho nên hắn chán ghét Ngũ thúc gia.
Nói xong liền chui vào y quán.
Lục Thanh Vinh còn đang ở y quán, thấy học đồ nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt sợ hắn chạy, liền rất xấu hổ cùng không vui. Hắn chỉ là không nghĩ tới sẽ bị mẹ ruột hố như vậy, nhưng đã như vậy, không có cách nào chỉ có thể đi trả tiền.
Tiền hắn mang theo đương nhiên là đủ, cũng không ném nổi cái mặt dùng trang sức kế tử kế nữ để chống đỡ tiền thuốc kia. Bởi vậy đi theo học đồ đến quầy, hắn móc túi tiền ra cầm hơn ba lượng bạc đưa tới. Vừa đưa, vừa đau lòng thầm mắng. Mẹ hắn cũng thật là, bốc chút thuốc không phải được rồi sao. Sao còn mua nhiều thuốc bổ như vậy, cũng quá đắt.
Úc Uyển Chi nhìn thấy đưa tới hơn ba lượng bạc cũng đau lòng. Tuy rằng không lâu trước đây, nàng ta mới tốn mười lượng bạc mua nửa cây nhân sâm nhỏ, đưa về cho cha nàng ta bồi bổ thân thể, nhưng lại cảm thấy đám người lão thái thái không xứng tiêu nhiều tiền như vậy. Khẳng định đều là nha đầu chết tiệt kia xúi giục.
Xem ra phương pháp đối phó Tiểu Tiện Chủng và nha đầu chết tiệt, phải đổi lại một chút. Nha đầu chết tiệt không chết, Tiểu Tiện Chủng cũng không có việc gì. Nàng ta vốn định để mấy người tẩu tử ở trong thôn rêu rao hai người không tốt, bại hoại thanh danh của hai người, lại để cho mẹ nàng ta đi tâm sự với bọn hàng xóm láng giềng, nói con dâu này ngày đầu tiên gả vào nhà liền chống đối cha mẹ chồng. Làm thanh danh hai người bị bại hoại, đối với Tiểu Tiện Chủng thi khoa cử bất lợi, cũng để cho nha đầu chết tiệt ở trong thôn bị ngàn người chỉ trỏ, càng đừng nghĩ đến chuyện chuyển đến huyện thành. Còn chuẩn bị châm ngòi ám chỉ, để người Lục gia xa lánh, chỉnh chết nha đầu kia. Nha đầu chết tiệt kia trước khi lấy chồng, nghe nói là hảo thủ làm việc. Để người của Lục gia, mỗi ngày sai sử nha đầu kia xuống đồng làm việc. Các nàng mua thêm vài mẫu đất, tất cả đều giao cho nha đầu chết tiệt đi cày. Nếu dám chống đối bọn họ, vậy ở quê nhà làm trâu già cho bọn họ đi. Về sau Tiểu Tiện Chủng đi ra ngoài, người ta nhìn thấy có một thê tử thôn cô nghèo hèn như vậy, cũng sẽ bị người chê cười.
Ai ngờ nàng ta còn chưa động thủ, lại bị nha đầu chết tiệt kia tính kế hãm hại trước. Cơn giận này, nàng ta thật sự nuốt không trôi, như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp bù đắp lại. Sau đó trước tiên nghĩ đến Lục Mai, đại khái có một chủ ý.
Lục Thanh Vinh cũng nghẹn một hơi, nghĩ đến việc phải xử lý nha đầu này như thế nào, cũng bởi vậy, hai người đều không chú ý cách đó không xa, có một tiểu đậu đinh trốn ở sau lưng mấy người.
Thấy Lục Thanh Vinh bỏ bạc thanh toán tiền thuốc, Tiểu Đậu Đinh liền thông minh xoay người ra khỏi y quán. Hắn vừa đi ra đã bắt đầu cáo trạng: “Bà cố, ta thấy ngũ thúc gia bỏ bạc trả.”
Lão thái thái và người của mấy phòng Lục gia nghe xong, sắc mặt đều trầm xuống. Tiểu hài tử không có khả năng nói dối, đó chính là lão Ngũ nói dối. Nói tới nói lui, chính là không muốn giúp bọn họ trả tiền thuốc thang, thật quá thất vọng đau khổ.
Kiều Diệp mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi. Nếu không bọn họ lập tức sẽ đi ra.”
Lão thái thái sủng ái và để ý tiểu nhi tử như vậy. Tuy rằng bị lừa nhưng cũng sẽ không phóng tới y quán gây chuyện. Nếu không, sẽ làm bại hoại thanh danh của cha chồng cặn bã, lão thái thái sẽ không làm chuyện như vậy. Ít nhất hiện tại sẽ không. Nhưng món nợ này, lão thái thái khẳng định sẽ chuyển dời đến trên người Úc Uyển Chi trước.
Quả nhiên, lão thái thái hữu khí vô lực gật đầu. Trong lòng nghĩ qua mấy ngày nữa sẽ đến bắt quả tang.
Bọn họ đi bộ trở về chỗ ngồi xe bò. Nửa đường gặp một cửa hàng thịt, Kiều Diệp đề nghị lão thái thái cắt chút thịt trở về.
Bọn người cha chồng cặn bã ăn ngon như vậy, bọn họ cũng không thể ủy khuất chính mình. Lão thái thái chẳng những không phản đối, còn nghe Kiều Diệp cắt thêm hai cân.
Trưởng bối của mấy phòng đều bị Lục Thanh Vinh làm cho tức giận đến không nhấc nổi tinh thần lên, bọn tiểu bối nhìn thấy thịt mắt ai nấy đều sáng rực lên, đã lâu rồi bọn họ không ăn thịt.
Ngồi trên xe bò trở về, lão thái thái nói với Kiều Diệp: “Ngươi kể cho chúng ta nghe thêm vài câu chuyện nữa đi.”
Kiều Diệp cười nói: “Được đó!”
Sau đó tiếp tục kể về câu chuyện của những đứa con bất hiếu bạch nhãn lang từ các tin tức, tiểu thuyết và phim truyền hình, trong video, còn có chuyện xưa về Phù Đệ Ma, Phù Nương Ma. Tẩy não mà, thì phải nhiều lời thêm một chút.
Đám người lão thái thái nghe xong chuyện xưa, tâm tình càng tệ hơn, càng khó chịu hơn. Nhưng độc là bọn họ lại không nhịn được muốn tiếp tục nghe.
Sau khi đến trong thôn.
Kiều Diệp đã sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ. Những người có thể lên núi đều đi theo nàng lên núi, tìm nguyên liệu làm nhang muỗi và nến.
Đối với những thứ có thể kiếm tiền, người Lục gia cuối cùng cũng nhấc lên một chút sức lực. Ngoại trừ lão thái thái và hài tử tương đối nhỏ, những người khác đều đi theo Kiều Diệp lên núi.
Trên đường, thỉnh thoảng sẽ gặp được người trong thôn. Bởi vì từng nghe Kiều Diệp hầu hạ bên cạnh Hà Bá đại nhân, cho nên mặc kệ có thôn dân thấy thần sông hiển linh hay không, đối với nàng đều mang theo một loại tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu. Cộng thêm hôm qua người trong thôn đi theo trở về huyện thành, đều có nhiều tán dương với Kiều Diệp. Vì vậy mặc kệ có quen biết hay không, người quen hay không quen, đều chủ động chào hỏi nàng.
Kiều Diệp cũng cười thân thiết gọi đại nương đại thẩm, hỏi các nàng đi làm gì, một bộ tự nhiên quen thuộc tán gẫu.
Lải nhải một hồi, Kiều Diệp xin lỗi nói với các nàng: “Các đại thẩm, thật sự là ngượng ngùng. Hôm qua bởi vì chuyện của đường ca, ta và tướng công ta thành thân liền không làm tiệc cưới. Vốn còn nghĩ, hôm nay làm chút đồ ăn chào hỏi mọi người ăn một bữa náo nhiệt náo nhiệt.” Nàng thở dài: “Đáng tiếc thịt hôm qua lại bị cha mẹ chồng ta mang đi huyện thành rồi.”
Ấn tượng của các đại nương đại thẩm trong thôn đối với Lục Thanh Vinh vẫn tương đối tốt, bởi vậy không hiểu hỏi: “Vì sao cha mẹ chồng ngươi lại muốn lấy thịt đi?” Bằng không hôm nay bọn họ có thể ăn một bữa ngon.
Kiều Diệp lại thở dài: “Chuyện này, chuyện này có chút khó mở miệng!”
Lời này vừa ra, quả nhiên các đại thẩm lòng bát quái hừng hực nổi lên: “Có cái gì khó mở miệng, chúng ta còn có quan hệ thân thích đấy. Ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta chắc chắn sẽ không nói ra.”
Kiều Diệp nhận ra vị đại thẩm nói chuyện này là người tò mò nhất trong thôn. Chỉ cần vị này biết chuyện, người trong thôn cơ bản đều biết. Cái gọi là sẽ không nói ra, thật ra chính là sẽ không trắng trợn nói khắp nơi, nhưng sẽ nói với đại thẩm có quan hệ thân quen, mà đại thẩm kia, lại sẽ nói với những người có quan hệ tốt với khác, cho nên người trong thôn cơ bản đều biết.
Kiều Diệp muốn chính là loại hiệu quả này, vì thế thân cận tiến lại gần nói: “Thẩm, các ngươi cũng đừng nói khắp nơi.”
Các đại thẩm lập tức nói: “Sẽ không sẽ không.” Các nàng nhiều nhất cũng chỉ nói với người quen một chút, chắc chắn sẽ không nói khắp nơi.