Ôn Hương Liên trước đó đội nón xanh cho hắn, hại hắn bị người ta cười nhạo nhiều năm không ngẩng đầu lên được. Hiện tại thế mà ngay trước mặt nhiều phu nhân tiểu thư nhà quyền quý như vậy, lại muốn để hắn bị coi là trò cười. Cái gì gọi là hắn yêu thương nàng ta nhất, đây là lời có thể nói trước mặt nhiều người như vậy sao? Tiện nhân này thật sự không biết xấu hổ.
Hắn lộ vẻ bối rối và muốn khóc: “Vợ trước của ta đã chết, ngươi sao ngay cả người chết cũng không buông tha giả mạo? Ta cũng không biết ngươi, van cầu ngươi đừng hại ta.”
Hắn chẳng những không thương tiếc Ôn Hương Liên chút nào, còn ước gì thê tử đánh ác hơn chút. Hủy mặt tiện nhân kia cũng được, Tránh khỏi đi khắp nơi thông đồng nam nhân.
Sau khi hắn tới kinh thành cũng nghe nói. Ôn Hương Liên khi còn là Bá phu nhân cũng không an phận, lại chạy tới thông đồng với quý công tử có tuổi tác có thể làm con trai nàng ta. Hắn trốn Ôn Hương Liên còn không kịp, sợ bị người khác chê cười, làm sao có thể liên quan gì với nàng ta.
Ôn Hương Liên nghĩ đến điên rồi: “Không phải như thế, Nhị Ngưu ngươi…”
Kiều lão thái thái cũng thừa cơ vọt tới, cùng đánh Ôn Hương Liên: “Ngươi tiện nhân không biết xấu hổ này câm miệng đi, đừng hòng làm bẩn trong sạch của con ta.”
Năm đó tiện nữ nhân này cố ý phá thai hại bà, món nợ này bà vẫn luôn nhớ kỹ.
Ôn Hương Liên bị hai người đẩy ngã xuống đất, cưỡi lên đánh, cả người sắp sụp đổ, thấy Kiều Nhị Ngưu nhẫn tâm như vậy, thế mà không cứu nàng ta. Ngay cả Kiều Nhị Ngưu nàng ta cũng hận, chỉ có thể nhìn Tiêu phu nhân xin giúp đỡ: “Mẹ, mẹ mau cứu con với. Ta thật sự là mẹ ruột của Kiều Diệp, ngươi hãy tin tưởng ta.”
Tiêu phu nhân cảm giác được ánh mắt mọi người đột nhiên nhìn về phía mình, mặt lập tức đen lại.
“Người ta căn bản cũng không biết ngươi, ta xem ngươi chính là bị điên rồi.”
Sau đó phân phó quản gia: “Ôn di nương điên rồi, gọi hai người kéo nàng ta vào trong phủ giam giữ, sau đó mời lang trung đến xem một chút.”
Bà ta hối hận, thế mà lại nóng đầu tin tưởng những lời kia của Ôn Hương Liên. Mất mặt, thật sự là quá mất mặt. Hôm nay Tiêu gia sẽ trở thành trò cười của kinh thành, cho nên bà hận Ôn Hương Liên đến chết, cho người kéo đối phương về sân nhốt lại.
Ôn Hương Liên đương nhiên không muốn bị giam, nàng ta hô: “Người Kiều gia đều bị Kiều Diệp cưỡng bức và mua chuộc. Bọn họ không muốn làm chứng nhưng còn có người khác có thể làm chứng. Vũ Chí Hành có thể chứng minh ta nói đều là thật.”
Bà ta lại khóc hô với Tiêu phu nhân: “Hoặc là nương ngươi có thể đi huyện Ma Du tra, nhất định có thể tra ra thân phận ta là mẹ ruột của Kiều Diệp bọn họ.”
Nàng ta biết Tiêu phu nhân chán ghét Vệ Phong Hoa và Kiều Diệp đến mức nào. Hận không thể để hai người xui xẻo, xem trò cười của hai người, chỉ cần xác định thân phận của nàng ta là mẹ Kiều Diệp, là có thể đạt được mục đích này.
Tiêu phu nhân nhìn bộ dáng thề son sắt của Ôn Hương Liên, lại có chút không xác định. Nếu như có thể nhận định chắc chắn Ôn Hương Liên là mẹ của Kiều Diệp, Tiêu gia chẳng những không bị người cười, đến lúc đó bà ta còn có thể nhìn mẹ con Vệ Phong Hoa bị chê cười.
Thế là nhìn về phía Kiều Diệp hỏi: “Huyện chủ Phúc Thụy, nàng ta một hai nói là mẹ ruột của ngươi, ngươi xem phải làm sao đây? Còn đi phủ doãn Kinh Đô sao?”
Bà ta sở dĩ hỏi như vậy, chính là muốn tiếp tục đi phủ doãn Kinh Đô, sau đó tra rõ.
Kiều Diệp đã sớm chuẩn bị, vẻ mặt thản nhiên nói: “Đương nhiên là đi. Bây giờ ta là huyện chủ, nếu ai cũng muốn làm mẹ ta, liền đến tính toán thật muốn làm mẹ ta, vậy ta không biết phải có bao nhiêu nương. Lại nói, giả mạo mẫu thân huyện chủ, làm bại hoại thanh danh của ta, đây chính là phạm pháp. Ta không thể cứ như vậy được. Đi thôi, chúng ta đến phủ doãn Kinh Đô.”
Thấy bộ dáng thẳng thắn vô tư này của Kiều Diệp, Tiêu phu nhân lại do dự, rốt cuộc ai mới nói sự thật? Sao ai cũng giống nói thật vậy?
Ôn Hương Liên giãy giụa nói: “Đi, chúng ta đi phủ doãn Kinh Đô.”
Kiều Diệp thấy bộ dáng chắc chắn của Ôn Hương Liên như vậy, nàng nói với Kiều lão thái thái: “Đừng đánh nữa, kéo nàng ta đi phủ doãn Kinh Đô, để đại nhân điều tra rõ chuyện này, sự trong sạch của con trai ngươi cũng có thể giữ được.”
Ôn Hương Liên chưa từ bỏ ý định, vậy nàng sẽ để cho đối phương thể nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng.
Hiện tại Kiều lão thái thái cùng mẹ kế Kiều Diệp đều rất sợ Kiều Diệp. Nghe xong lời này, dù đánh chưa đã tay cũng chỉ có thể thu tay lại.
Sau đó kéo người lên: “Đúng, chúng ta đi gặp quan.”
Tiếp theo đoàn người đi phủ doãn Kinh Đô, Tiêu phu nhân cùng các phu nhân tiểu thư tới ngắm hoa yến cũng đi theo, còn có người vây xem náo nhiệt, mà tin tức này truyền đi, càng nhiều người tiến đến phủ doãn Kinh Đô xem náo nhiệt.
Kinh đô phủ doãn đã sớm nhận được tin tức, phó chỉ huy sứ Phi Long vệ còn gặp hắn, phân phó hắn phải phán như thế nào.
Trong lòng Phủ doãn Kinh Đô cũng đã có tính toán. Chuyện này Hoàng đế biết, còn nhúng tay vào, lúc này mới phái phó chỉ huy sứ Phi Long vệ tự mình đến phân phó với hắn. Nghĩ thầm quả nhiên huynh muội Kiều Diệp và Kiều Vũ rất được thánh tâm.
Đoàn người đến công đường, Ôn Hương Liên kiên trì nói nàng ta chính là mẹ của huynh muội Kiều Diệp. Thân phận trước đó là Vũ Chí Hành giúp nàng ta làm giả, để Phủ doãn kinh đô đi thăm dò, còn kéo Ôn Thu Mai vào, nói Ôn Thu Mai là cháu gái ruột của nàng ta, có thể khiến đối phương cũng làm chứng.
Kiều Diệp và Kiều Vũ vừa chạy tới đều không nhận, nói người này là muốn giả mạo mẹ của bọn họ, bại hoại thanh danh của bọn họ.
Hai bên mỗi bên giữ một lý lẽ, thế là phủ doãn Kinh Đô sai người đi gọi Vũ Chí Hành, Ôn Thu Mai và người nhà mẹ đẻ của Ôn Hương Liên ở kinh thành tới hỏi thăm.
Trước khi Vũ Chí Hành đến, cũng đã gặp Phi Long Vệ, cũng biết được Ôn Hương Liên cấu kết với phản tặc, mới muốn cố ý bại lộ quan hệ với huynh muội Kiều Diệp, lại càng9 tâm ngoan muốn kéo hắn xuống nước. Cấu kết phản tặc là tội lớn, tiện nhân Ôn Hương Liên này sao dám?
Hắn cũng biết, đến công đường phải nói như thế nào, tuyệt đối không thể dính líu quan hệ với Ôn Hương Liên.
Người nhà mẹ đẻ Ôn Hương Liên dĩ nhiên cũng bị ‘chào hỏi’ qua, nhưng người của Phi Long vệ lại không nói cho bọn họ chuyện Ôn Hương Liên cấu kết phản tặc, chỉ là dặn dò bọn họ nói như thế nào, bọn họ đương nhiên không dám vi phạm. Vì vậy trên công đường, vô luận là người nhà mẹ đẻ Vũ Chí Hành hay Ôn Hương Liên, đều phủ định lí do thoái thác của nàng ta. Một mực chắc chắn, nàng ta chính là cô nương ngoại thất sinh của gia chủ Ôn gia kinh thành, cùng huynh muội Kiều Diệp người ta không có quan hệ.
Vũ Chí Hành còn mắng Ôn Hương Liên trước mặt mọi người một trận, nói nàng ta không biết xấu hổ, còn muốn làm mẹ Bá gia người ta, thật sự là muốn trèo cành cây cao đến điên rồi, loại chủ ý cùi bắp này cũng có thể nghĩ ra được. Càng cho thấy nữ nhân điên như vậy, không xứng làm mẹ của con hắn, để tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi của hắn chủ động đoạn tuyệt quan hệ với Ôn Hương Liên ở trên công đường. Đây là hắn đã nghĩ trước khi tới, cho nên ngay cả một đôi nhi nữ cũng mang đến, chỉ có như vậy mới có thể triệt để phủi sạch quan hệ với Ôn Hương Liên, đỡ bị nàng ta kéo xuống nước, hại bọn họ.
Con trai và con gái của Ôn Hương Liên, mặc dù không biết chuyện mẹ ruột cấu kết với phản tặc nhưng cũng biết đại thế của Ôn Hương Liên đã mất, còn làm nhiều chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Mấy ngày gần đây, bọn họ cũng không dám ra ngoài. Nếu không, gặp phải ai đó sẽ bị chế giễu châm chọc. Đương nhiên hận không thể phủi sạch quan hệ với loại mẹ không biết xấu hổ này. Nếu không, về sau ở kinh thành cũng không có ngày nổi danh. Vì thế đứng ra, rất quyết tuyệt đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Ôn Hương Liên.
Ôn Thu Mai là Tống Thiếu Dương dẫn đến. Trước khi đến nàng ta đã bị Tống Thiếu Dương dặn dò, cho nên nhìn thấy Ôn Hương Liên, giả bộ như người xa lạ. Khi bị Phủ doãn Kinh Đô hỏi, vị này có phải cô cô của nàng ta không, nàng ta càng lộ ra thần sắc phủ định khó hiểu, nói cô cô của nàng ta đã chết, nàng ta không biết người này, thấy cũng chưa thấy qua.
‘Người nhà mẹ đẻ’ của Ôn Hương Liên, cũng một bộ dáng giận dữ. Đầu tiên là răn dạy Ôn Hương Liên một trận, sau đó đưa ra ý nói nữ nhi không biết xấu hổ như vậy, nhà bọn họ không nhận nổi, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi này trên công đường, còn tự chịu mất mặt xin lỗi huynh muội Kiều Vũ, nói bọn họ dạy dỗ vô phương, mặt mo đều mất, vân vân….