Nói làm liền làm, ngày thứ hai liền để cho người âm thầm đưa tin tức cho Vũ Chí Hành, Hồ Học Nghĩa. Hôm sau hẹn hai người đến một trà lâu uống trà.
Ông chủ phía sau quán trà này là Giang Dực Lân, cho nên tuyệt đối an toàn và giữ bí mật.
Vũ Chí Hành và Hồ Học Nghĩa sau khi nhận được tin tức, đều có chút ngây ngốc. Bọn họ thật sự không nghĩ ra được vì sao Lục Thiều lại chủ động hẹn bọn họ uống trà. Chẳng lẽ sau khi Lục Thiều tới kinh thành, cảm thấy hòa giải với bọn họ sẽ tốt hơn? Nhưng trước đó không phải đều vạch mặt sao?
Hai người đều không nghĩ ra mục đích của Lục Thiều nên càng tò mò xem Lục Thiều định làm gì. Ăn cũng không có khẩu vị, đồng ý ngày mai sẽ đúng giờ phó ước.
Người của Lục Thiều dặn dò, bảo họ chú ý một chút, đừng để người theo dõi phát hiện. Bọn họ cũng nghe lọt. Dù sao nếu Lục Thiều muốn quy hàng, đứng về phe bọn họ. Bọn họ cũng không phải là không thể tạm thời buông xuống mâu thuẫn trước đó, tiếp nhận hắn. Dù sao đợi sau này luôn có cơ hội xử lý Lục Thiều. Bây giờ có thể lôi kéo vợ chồng Lục Thiều lợi nhiều hơn hại.
Hôm sau.
Lục Thiều và Kiều Diệp tới phòng riêng của quán trà trước.
Một lát sau, Vũ Chí Hành tới trước.
Sau khi vào phòng, hắn nhìn thấy Kiều Diệp cũng ở đây, cả người đều ngây ngẩn cả người, lại theo bản năng nhìn Kiều Diệp mở miệng: “Sao ngươi lại ở đây?”
Đối với người từng bị mình vứt xuống sông thiếu chút nữa chết đuối, sau đó lại thường xuyên phá hư kế hoạch của bọn họ, hắn rất phức tạp. Đương nhiên, hận không thể trừ đi nhanh là cảm giác mãnh liệt nhất.
Kiều Diệp khẽ cười nói: “Bởi vì hôm nay là ta hẹn các ngươi đấy”
Vũ Chí Hành lại ngẩn người: “Ngươi?”
Hắn ngồi đối diện hai người, không hiểu hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Trước đó vốn không hiểu, hiện tại càng mơ hồ.
Kiều Diệp lạnh nhạt nói: “Chờ Hồ công tử tới rồi nói sau, ta cũng không muốn nói lại lần nữa.”
Vũ Chí Hành nghe nàng nói như vậy, cũng nhịn xuống không tiếp tục hỏi, chỉ là trong lòng sinh ra các loại suy đoán.
Suy đoán nhiều nhất chính là, Kiều Diệp có phải muốn trực tiếp tìm bọn họ trả thù hay không? Nha đầu chết tiệt này luôn luôn ngang ngược kiêu ngạo, quả thật có thể làm ra chuyện như vậy.
Bởi vì có thù với Kiều Diệp, lại nghĩ sai lệch, cho nên Vũ Chí Hành vẫn trầm mặc không nói chuyện, tiếp tục suy nghĩ lung tung, lại qua một hồi lâu, Hồ Học Nghĩa mới đến.
Sau khi vào phòng nhìn thấy Kiều Diệp, hắn cũng kinh ngạc không thôi, cũng không khỏi nhìn Kiều Diệp mở miệng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lúc trước hắn tương đối hiếu kỳ với Kiều Diệp, cho nên cố ý đi xem qua nàng trông như thế nào, nên có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Kiều Diệp cũng trả lời: “Bởi vì hôm nay là ta hẹn các ngươi.”
Hồ Học Nghĩa lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu giống như Vũ Chí Hành: “Ngươi hẹn chúng ta làm gì?”
Hắn thực sự không nghĩ ra được, Kiều Diệp muốn làm gì.
Kiều Diệp làm tư thế mời hắn: “Ngồi xuống nói.”
Chờ Hồ Học Nghĩa ngồi xuống, Lục Thiều còn cố ý bưng một ly trà cho hắn. Khiến Hồ Học Nghĩa càng không hiểu ra sao, đôi vợ chồng này rốt cuộc chơi trò xiếc gì?
Vừa mới chuẩn bị hỏi lại, Kiều Diệp lại mở miệng trước một bước. Nàng không đi vòng vèo, nhìn hai người hỏi: “Mẫn Tú là người các ngươi phái tới câu dẫn tướng công ta, ly gián tình cảm phu thê của chúng ta?”
Lời này khiến hai người Vũ Chí Hành đều ngẩn người.
Hiển nhiên không nghĩ tới Kiều Diệp sẽ hỏi như vậy, càng hỏi trắng ra như vậy. Hai người liếc nhau, tiếp theo liếc nhìn đi chỗ khác.
Vũ Chí Hành nói với Kiều Diệp: “Mẫn Tú là ai? Ta không biết!”
Hồ Học Nghĩa theo sát sau nói: “Có phải ngươi hiểu lầm cái gì hay không?”
Kiều Diệp biết bọn họ sẽ không thừa nhận. Nàng nhìn bọn họ nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta đã tìm đến các ngươi, dĩ nhiên là có mười phần nắm chắc mới hỏi như vậy.”
Hồ Học Nghĩa nhíu mày: “Ngươi tới tìm chúng ta tính sổ?”
Nếu đã bị đối phương biết, hắn cũng lười che che lấp lấp. Nếu hôm nay Kiều Diệp đến tìm hắn tính sổ, hắn cũng không sợ.
Kiều Diệp lại lắc đầu: “Tính sổ sách tạm thời có thể để qua một bên trước. Ta tới là để hòa hoãn quan hệ với các ngươi.”
Hồ Học Nghĩa hai người lại bối rối: “Hòa hoãn quan hệ cái gì?”
Bọn họ cũng không có phát hiện, từ khi vào cửa đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn bị Kiều Diệp nắm mũi dẫn đi.
Kiều Diệp trả lời: “Hôm trước Mẫn Tú tới tìm ta, nói các ngươi phái nàng ta câu dẫn tướng công ta, cũng ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta, còn muốn thay thế ta. Nàng ta nói mình cũng không muốn làm như vậy, càng không muốn nghe các ngươi phân phó. Nhưng nương và muội muội của nàng ta lại ở trong tay các ngươi, nàng ta không có cách nào mới bị các ngươi uy hiếp bắt chẹt.”
Lời này khiến sắc mặt hai người Vũ Chí Hành thay đổi.
Bọn họ thật sự không ngờ Mẫn Tú lại chạy đến chỗ Kiều Diệp nói những lời này, mà phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau.
Hồ Học Nghĩa trầm mặt hỏi: “Nàng ta muốn làm gì?”
Vũ Chí Hành thì bán tín bán nghi nhìn về phía Kiều Diệp: “Thật hay giả vậy? Không phải là ngươi muốn lừa gạt chúng ta chứ?”
Kiều Diệp cho hắn một cái liếc mắt: “Các ngươi có chỗ nào đáng để ta lừa gạt? Mẫn Tú hôm trước ở tiệm bánh ngọt tìm ta, sau đó dẫn ta đi một trà lâu.”
Cô nói khoảng thời gian ước chừng với tên của trà lâu một lần: “Các ngươi có thể đi thăm dò. Ta dám tìm các ngươi, đương nhiên không cần phải lừa các ngươi.”
Vũ Chí Hành nghe nàng nói như vậy, mới tin tưởng thêm mấy phần.
“Nàng ta tìm ngươi muốn làm gì? Chỉ vạch trần chuyện chúng ta bảo nàng ta dụ dỗ Lục Thiều thôi sao?”
Hắn muốn biết mục đích của nữ nhân kia. Vốn cho rằng người hắn nắm trong lòng bàn tay, tùy ý an bài xử trí. Thế mà sau lưng lại muốn phản bội, thậm chí chạy tới chỗ địch nhân bọn họ xúi giục. Đây hoàn toàn là đang khiêu chiến uy tín của bọn họ, đánh mặt của bọn họ!
Hồ Học Nghĩa hiển nhiên cũng có cùng ý nghĩ.
Kiều Diệp trả lời: “Nói là muốn hợp tác với chúng ta, giả vờ diễn kịch cho các ngươi xem. Sau đó nàng ta nghĩ cách cứu mẹ và muội muội ra. Trọng điểm là nhấn mạnh với ta, nàng ta sẽ giúp chúng ta. Ngược lại đưa nhược điểm của các ngươi cho ta, để chúng ta dễ đối phó các ngươi.”
Lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, nàng ta còn nói, nàng ta và các ngươi là có huyết hải thâm cừu. Nàng ta nói các ngươi vì khống chế nàng ta, chẳng những bắt mẹ cùng muội muội nàng ta uy hiếp, còn giết cha cùng ca ca nàng ta. Nàng ta muốn các ngươi trả giá đắt, cũng muốn diệt các ngươi.”
Câu cuối cùng là nàng thêm vào nhưng nếu bọn họ tiêu diệt hai người này, Mẫn Tú đoán chừng sẽ vỗ tay khen hay, càng đắc ý kế hoạch thành công, bọn họ chính là một thanh đao nàng ta muốn dùng thế nào thì dùng thế đó.
Lời này khiến Vũ Chí Hành và Hồ Học Nghĩa lần nữa biến sắc, thậm chí sắc mặt khó coi không chịu nổi, lại tin thêm vài phần vào lời nói của Kiều Diệp. Dù sao đây cũng là chuyện chỉ có bọn họ và Mẫn Tú biết.
Vũ Chí Hành cười lạnh: “Nàng ta thật đúng là không biết xấu hổ, ném hết cái nồi này cho chúng ta đội. Lúc người của ta tìm được nàng ta, ngay từ đầu cũng không muốn giết chết cha và ca ca nàng ta. Nhưng nàng ta nói ám chỉ, chỉ có hai người kia chết, nàng ta mới có thể hoàn toàn nắm giữ đại quyền ở Mẫn gia. Như vậy mới có thể tự lập tự cường, khiến Lục Thiều có thể thích nàng ta. Lúc cha và ca ca nàng ta chết, cũng không thấy nàng ta đau lòng bao nhiêu. Bây giờ xem ra, nàng ta đối với mẹ cùng muội muội của nàng ta cũng không có bao nhiêu cảm tình.”
Hắn là người lạnh lùng, như khi cha ruột hắn chết, hắn chẳng những không có thương tâm, còn cảm thấy khoái ý. Bọn họ đều là phụ thân chết rồi, mới có thể cầm quyền, biết rõ nhất tư vị trong đó, cho nên cũng nhận định Mẫn Tú là người giống hắn.
Hồ Học Nghĩa nghe xong, không nhịn được đập vỡ chén trà, sắc mặt hắn âm trầm nói: “Mụ đàn bà thúi này lại dám đùa giỡn chúng ta. Nàng ta chủ động đưa tới cửa để chúng ta lợi dụng, vốn cũng muốn mượn chúng ta để nắm đại quyền ởMẫn gia. Hiện tại lại trở thành toàn bộ là lỗi của chúng ta. Còn chúng ta ép nàng ta, còn huyết hải thâm cừu, hoàn toàn là đổi trắng thay đen.”
Quan trọng là sau lưng còn muốn liên hợp với Kiều Diệp, đối phó với bọn họ. Nếu như không phải Kiều Diệp chủ động gọi bọn họ tới làm rõ, bọn họ chính là kẻ ngu bị nữ nhân kia đùa bỡn trong lòng bàn tay. Từ trước đến nay hắn luôn rất khinh thường nữ nhân. Bây giờ bị một nữ nhân tính toán như vậy, thật sự là không thể dễ dàng tha thứ. Cả người giận tới cực điểm.