Đinh Cẩn nhìn bộ dáng thiên vị của mẹ mình: “Mẹ à, rốt cuộc con là con trai ruột của mẹ hay cô ta mới là con gái ruột của mẹ vậy?”
Thường ngày anh không phải một người ấu trĩ như vậy, hôm nay lại nhịn không được kháng nghị.
Hoa Châu Du không thèm nhìn anh mà chỉ mở miệng trả lời: “Mẹ mà có con gái thì còn lo chuyện của con nữa à.”
Hoa Châu Du cũng muốn có một đứa con gái nhưng ba Đinh Cẩn không đồng ý, ông ấy thấy đã có một đứa con trai rồi thì sinh thêm một đứa bé gái thì là chuyện lãng phí sức lực...
Lúc Hoa Châu Du sinh Đinh Cẩn, điều kiện chữa bệnh không phát triển như hiện tại, gặp khó sinh kém chút là mất cả tính mạng, ba Đinh Cẩn vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, nói gì cũng không cho vợ mình gặp chuyện nguy hiểm vậy nữa.
Cho nên trong nhà chỉ có một đứa trẻ là Đinh Cẩn, tất cả tinh thần và thể lực của hai vợ chồng đều dành cho Đinh Cẩn cả.
Đinh Cẩn thấy tất cả lực chú ý của mẹ mình đã rơi vào người Cao Thanh Thu thì tức giận đến nổi bỏ đi.
Cao Thanh Thu liếc xéo mắt nhìn Đinh Cẩn, thật sự không đau lòng chút nào khi thấy bộ dáng này của anh ta...
Cao Thanh Thu và Hoa Cảnh Du cùng một chỗ chọn nhẫn cưới, mẫu nhẫn cưới được bán là một bản mẫu thiết kế, trên đời chỉ chế tác một chiếc duy nhất.
Tuy Hoa Cảnh Du là người phụ nữ trung niên, nhưng nhiều lúc vẫn khá cảm tính, thích những đồ vật lãng mạng, cho nên mới có thể chọn lựa chiếc nhẫn này trong vô vàn các nhãn hiệu như vậy.
Chọn xong nhẫn cưới, Cao Thanh Thu ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại.
Vũ Minh Hân gửi một tin nhắn cho cô, kể từ lần trước bị Hoa Cảnh Du giáo huấn, những ngày vừa qua đều không thấy Vũ Minh Hân nhảy nhót gì.
Lúc này lại đột nhiên gửi tin nhắn đến khiến Cao Thanh Thu hơi ngoài ý muốn một chút.
Cô mở tin nhắn xem qua, Vũ Minh Hân gửi đến: “Tôi và Đinh Cẩn sẽ đến Đại Lý du lịch vào cuối tuần này.”
Còn kèm theo vé máy bay nữa.
Trước đây rất lâu khi quan hệ của cả ba còn tốt đẹp, bọn họ hẹn nhau khi có cơ hội sẽ cùng nhau du lịch. Có điều hiện tại chỉ còn cô ta và Đinh Cẩn...
Việc lần trước khiến trong lòng Vũ Minh Hân vô cùng tủi thân, nhưng người kia là cậu ruột của Đinh Cẩn, cô ta không thể chọc vào.
Việc cô ta có thể làm bây giờ là dựa vào vài việc để chọc Cao Thanh Thu tức giận mà thôi.
Dù sao ba người thân với nhau đã khá lâu, Vũ Minh Hân hiểu rõ trong lòng Cao Thanh Thu không thể nào không có sự hiện hữu của Đinh Cẩn chút nào.
Cho nên cô ta phải biểu hiện mình sống hạnh phúc hơn Cao Thanh Thu, chỉ như vậy trong lòng cô ta mới thoải mái hơn.
“Chúc mừng.” Cao Thanh Thu gửi qua hai chữ.
Không thể không thừa nhận Vũ Minh Hân hiểu rõ cô, nhìn thấy việc này khiến Cao Thanh Thu hơi chút không thích ứng được, nhưng không phải là vì không buông bỏ được Đinh Cẩn mà là vì...
Lúc đầu nếu không có cô thì Vũ Minh Hân đã không thể ở cùng Đinh Cẩn được.
Mà nay Vũ Minh Hân lấy cô làm bàn, đạp về phía trước rồi tận lực khoe khoang trước mặt cô. Việc này khiến cô khá bực mình.
Có điều cô không thể nào vô lý không cho hai người ở bên nhau được a!
Vũ Minh Hân nhếch nhếch khóe miệng: “Cô cũng không vừa mà! dù sao còn có Chú Hoa bên cạnh, chúc cô tân hôn hạnh phúc.”
Câu nói này của Vũ Minh Hân rõ ràng mang theo ý nói mỉa mai.
Hoa Ngọc Thành dù cường quyền nhưng cuối cùng là một người tàn tật, không còn là một đại lão uy quyền hô phong hoán vũ như trước đây.
Mà Đinh Cẩn của cô, tiền đồ không thể đo lường được.
Vũ Minh Hân khoe khoang xong trước mặt Cao Thanh Thu liền gửi tin nhắn cho Đinh Cẩn: “em đã đặt vé đến Đại Lý rồi, Sáng thứ bảy, anh trực tiếp đến sân bay hay là em đến nhà anh trước rồi chúng ta cùng đi với nhau?”