Người khác lên tiếng thì bà ta còn dám phản bác, nhưng người lên tiếng lại là Hoa Ngọc Thành, bị xấu mặt còn phải cười xòa, "đúng, đúng, khi về tôi sẽ dạy dỗ con bé thật nghiêm khắc."
Mọi người đang dùng cơm, Vũ Minh Hân không còn mặt mũi đành yên lặng mà đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu thấy vậy, cũng đứng lên.
Vũ Minh Hân đứng ở bên ngoài hiên nhà, bên ngoài rất lạnh, cô ta nắm chặt quả đấm, hận thấu xương cái người đã đăng mấy tấm ảnh kia lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Cao Thanh Thu xuất hiện ở sau lưng mình, tức giận nói: "Nhìn thấy tôi như vậy, cô vui lắm phải không?"
Cô ta biết Cao Thanh Thu là tới để cười mình.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Vũ Minh Hân, cũng không im hơi lặng tiếng, "Hết thảy những thứ này không phải là chuyện cô làm ra sao? Có liên quan gì đến tôi?"
Cô biết Vũ Minh Hân có cái tính khí này là do từ nhỏ dưỡng mà thành.
Coi như làm sai chuyện gì,thì người sai cũng không phải là cô ta, mà là cái thế giới này.
Liền giống bây giờ, rõ ràng là chuyện xấu cô ta làm, hại mình và Lâm Vi, mà cô ta còn có thể bày bộ dạng mình bị người khác hãm hại gài bẫy.
Vũ Minh Hân cứng đờ, biết mình không trêu chọc nổi Cao Thanh Thu,ngữ khí đổi phó dối trá, nói: "Thanh Thu, chuyện kia thật sự không phải là Lâm Vi nói,mình cũng không biết là người nào nói, cậu tin mình đi."
Biết mình đuối lý, liền bày ra bộ dạng yếu thế.
Cao Thanh Thu phì cười nhìn cô ta, "Ý của cô là, những ảnh chụp màn hình trên Fb kia cũng là giả?"
"Tài khoản đó không còn là của mình, mình bị hack tài khoản đó lâu rồi." Vũ Minh Hân dứt khoát đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mống.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng này, không lên tiếng, chẳng qua giống như chế giễu nhìn kẻ đối diện.
Vũ Minh Hân bị Cao Thanh Thu nhìn chăm chú chột dạ, cúi đầu xuống, một hồi trầm mặc.
Một lát sau, cô ta dường như nghĩ đến cái gì, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Hoa Ngọc Thành từ bên trong đi ra, Lý Sơn giúp anh đẩy xe lăn.
"Tiểu Thu." Hoa Ngọc Thành không để Vũ Minh Hân vào mắt, Vũ Minh Hân căn bản chỉ là một kẻ tầm thường, sự chú ý của anh đều ở trên người Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu đi tới, "Ông xã."
Vũ Minh Hân nhìn thấy Hoa Ngọc Thành vô cùng tín nhiệm Cao Thanh Thu, không cam lòng.
Tự tìm đường chết mà mở miệng nói: "Cao Thanh Thu."
Cao Thanh Thu dừng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nhìn Vũ Minh Hân, "cô còn muốn nói điều gì nữa?"
Hiện tại trời lạnh, lúc Vũ Minh Hân nói chuyện, hơi thở toát ra khói mờ.
Cô ta nhìn Cao Thanh Thu, cố ý nói: "Không có việc gì, mình chỉ là muốn hỏi cậu, vì tiền bán đứng bản thân mình, cậu có vui vẻ không? Rõ ràng trong lòng cậu yêu Đinh Cẩn như thế, chẳng lẽ cậu đã quên lúc trước ở trường học, hai người yêu nhau nồng nhiệt như thế nào rồi sao? Hai người vì mình nên mới chia tay. Thật ra thì cậu vẫn còn yêu Đinh Cẩn có đúng không?"
Nói xong câu đó, trong lòng Vũ Minh Hân vô cùng đắc ý.
Cô ta đen đủi, Cao Thanh Thu cũng đừng mơ tưởng trải được may mắn hạnh phúc.
Vũ Minh Hân không tin, Hoa Ngọc Thành thật sự không quan tâm quá khứ của Cao Thanh Thu và Đinh Cẩn.
Hơn nữa, cô ta cũng không tin, Cao Thanh Thu thật sự không còn yêu Đinh Cẩn.
Cao Thanh Thu nghe thấy Vũ Minh Hân nói vậy, hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền phản ứng lại được: Vũ Minh Hân đây là đang khiêu khích quan hệ của mình và Hoa Ngọc Thành.
Thật là một con chó điên cắn bừa, ngủ xuẩn và dại dột!
Cao Thanh Thu hiện tại cũng không thể tin được, cô đã từng coi Vũ Minh Hân là bạn tốt.
Cô hướng về phía Vũ Minh Hân cười một tiếng, trên mặt tràn đầy tự tin, "Đừng uổng phí sức lực khích bác. Cô cho rằng cô nói những lời này, chồng tôi sẽ tin cô sao? Tình cảm vợ chồng chúng tôi hiện tại tốt đẹp vô cùng, cô có muốn ly gián cũng không có cửa đâu."