Nhưng không ngờ…
Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì ngay từ đầu nên để người đàn bà kia cút xa một chút.
Trong mắt Hoa Ngọc Thành, chỉ có xơ xác tiêu điều, mỗi khi anh có dáng vẻ này là Lý Sơn sẽ cách xa anh một chút, không dám đến gần, bởi vì bộ dạng này của anh thật sự khiến người khác rất sợ hãi!
Nhưng mà, một cô gái không biết sợ lại đang đứng phía sau anh, chẳng những không bỏ đi mà càng lúc lại càng tiến gần hơn.
Trong nháy mắt khi lửa giận trong lòng Hoa Ngọc Thành muốn bộc phát thì một đôi tay từ phía sau ôm anh, vô cùng thân mật!
Cô nhẹ nhàng đặt cằm lên bả vai rộng rãi của anh, gương mặt mềm mại áp vào gò má cứng rắn kia.
Trước giờ Cao Thanh Thu chẳng qua chỉ là cùng anh nắm tay cũng đã rất hồi hộp rồi, hôm nay chủ động ôm anh, là lần cô to gan nhất.
Cô rất sợ anh sẽ tức giận mà quay đầu lại đánh mình, cô sợ nhất là bị đánh.
Sau khi ôm Hoa Ngọc Thành, cô len lén nhìn gương mặt lạnh lùng của anh. Vóc dáng anh rất tuấn tú, Cao Thanh Thu nhìn anh, không biết lấy can đảm từ đâu ra, lại hôn lên mặt anh một cái.
Vốn dĩ lửa giận của Hoa Ngọc Thành sắp bùng nổ lại tạm thời lắng xuống.
Anh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Anh ghét người khác dỗ mình, cũng ghét được người khác an ủi. Cho dù lúc này Cao Thanh Thu có nói gì cũng chỉ khiến anh thêm chán ghét.
Nhưng, cô lại không nói lời nào, mà trực tiếp hành động như vậy!
Cao Thanh Thu nhìn gò má anh, cười một tiếng: “Thật mừng.”
Nụ cười ấm áp của cô hoàn toàn đối lập với vẻ lạnh lùng của anh.
Hoa Ngọc Thành cau mày, cô nói vui mừng?
Thấy anh tức giận mà cô lại vui mừng?
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Cao Thanh Thu đã ôm anh thật chặt, cô tựa vào vai anh nói: “Nếu như được gặp người vợ chưa cưới đó của chú, tôi nhất định phải cảm ơn cô ta mới được!”
Sắc mặt Hoa Ngọc Thành trở nên lạnh lẽo: “Cảm ơn cô ta?”
Anh tưởng cô đi vào dỗ anh, nhưng cuối cùng lại khiến anh ấm ức?
Giọng nói dịu dàng của Cao Thanh Thu lại vang lên bên tai: “Chú đẹp trai như vậy, nhiều tiền như vậy, lại tốt với tôi như thế, nếu không phải cô ta bỏ đi, thì sao chuyện tốt như vậy rơi vào người tôi được?”
Hoa Ngọc Thành: “…”
Rõ ràng là rất tức giận, nhưng… Lời này của Cao Thanh Thu lại khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không còn bức bối như trước nữa.
“Qua đây.”
Anh mở miệng.
Cao Thanh Thu buông anh ra, đi tới trước mặt anh, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Hoa Ngọc Thành.
Cô hơi chột dạ, không biết là những lời nịnh nọt của mình có khiến anh hết giận không hay ngược lại còn tức giận hơn?
Chẳng trách Lý Sơn nói anh rất khó dỗ.
Cao Thanh Thu thầm than trong lòng, ngoan ngoãn chờ bị mắng. Cô đang nghĩ, Hoa Ngọc Thành có giận đến đâu đi nữa thì mắng cô một trận trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.
Anh chìa tay ra, cầm cánh tay cô dùng sức kéo vào lòng, cả người cô đều ngã vào lòng anh.
Đột nhiên bị mất thăng bằng khiến Cao Thanh Thu luống cuống, khi cô kịp phản ứng lại thì một nụ hôn nóng bỏng đã ngăn trên miệng mình.
Cô bất ngờ, không kịp đề phòng, đầu Cao Thanh Thu bị anh giữ chặt, cô cảm thấy môi anh rất nóng, rất mềm.
Tim cô giống như bị thứ gì đó chạm đến, kéo một cái, một cảm giác tê dại, mềm mại từ đáy lòng tràn ra…
Nụ hôn đầu này của Cao Thanh Thu tới có hơi đột ngột. Bởi vì hồi hộp nên tay cô siết thật chặt.
Nụ hôn này kéo dài khoảng mấy giây…