Cao Thanh Thu bị lão thủ trưởng kêu đi, Mộ Thập Thất đi tìm Hoắc Chấn Đông, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đang nói chuyện với Hoa Ngọc Thành.
Cô đứng ở một bên, không vội đi tới, muốn chờ bọn họ trò chuyện xong mới đi qua quấy rầy.
Hoa Ngọc Thành đứng ở trước mặt Hoắc Chấn Đông, anh nhìn Hoắc Chấn Đông, “Hôm nay cậu sao thế?”
Hoắc Chấn Đông nói: “Không có việc gì.”
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Hoắc Chấn Đông, khuyên nhủ: “chú Hoắc vẫn luôn kì vọng vào cậu, cậu không nên suy nghĩ nhiều. Bố cậu mặc dù đối tốt với tôi thật, nhưng cậu mới là con của chú ấy.”
Cũng chỉ có đứng ở góc độ của Hoắc Chấn Đông, mới cảm giác cha anh ta không thương anh ta, thiên vị Hoa Ngọc Thành.
Nhưng Hoa Ngọc Thành lại cảm thấy, trên đời này, không có người cha nào thương yêu con hơn lão thủ trưởng, ông ấy rất coi trọng Hoắc Chấn Đông, chẳng qua thái độ tương đối nghiêm khắc, không giỏi biểu đạt tình cảm ra ngoài.
Ông ấy gửi gắm hy vọng Hoắc Chấn Đông có thể trở thành người ưu tú nhất, người tốt nhất.
Về phần Hoa Ngọc Thành, anh biết rõ, bản thân mình cũng chỉ là một mục tiêu lão thủ trưởng dùng để khích lệ Hoắc Chấn Đông cố gắng hơn.
Thời điểm ban đầu, Hoắc Chấn Đông đích xác có chút không đáng tin cậy, sau đó cùng Hoa Ngọc Thành quen biết, bị Hoa Ngọc Thành ảnh hưởng thì đã bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, cảm thấy Hoa Ngọc Thành đang nói chuyện với con mắt phiến diện của kẻ ngoài cuộc, “Cũng chỉ có cậu mới có thể nói ra những lời như vậy, cậu cũng không phải là tôi, đương nhiên nói như vậy.”
“Hoắc Chấn Đông.” Hoa Ngọc Thành nhìn anh ta, phát hiện thái độ Hoắc Chấn Đông rất lạnh nhạt.
Anh nhớ tới lúc trước, khi bọn họ vui vẻ nhất, không có… ngăn cách mấy năm kia…
Thật ra bọn họ bây giờ đều rất rõ ràng, hai người đã không trở về được như trước kia được nữa rồi.
Hoa Ngọc Thành nói với Hoắc Chấn Đông: “Hôm nay tôi đã nói với bố cậu rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ tới đây nữa.”
Hết lần này tới lần khác, bảo bối của anh bị tổn thương, Hoa Ngọc Thành cũng cảm thấy, mình không thích hợp ở chỗ này nữa.
Thanh Thu của anh không giống Mộ Thập Thất, có gia thế kiêu ngạo, cô chỉ là một cô gái rất phổ thông, rất bình thường, bởi vì quá phổ thông, cho nên người khác đối tốt với cô đều tựa hồ cho rằng đó chẳng qua là một loại bố thí.
Hoa Ngọc Thành không muốn thấy cô bởi vì mình mà phải cẩn thận từng li từng tí, phải nhìn sắc mặt của người khác, vợ của anh không cần làm những thứ này.
Cô chỉ cần ở trong trời đất nhỏ bé của mình tự do tự tại là đủ rồi.
Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, có vài phần khiếp sợ, “Tại sao?”
“Tôi cảm thấy tôi không đến cậu sẽ sống tốt hơn, không phải sao?” Hoa Ngọc Thành cười nói: “Sau này cậu có đến Giang Châu thì cũng đừng bao giờ đến nhà tôi nữa. Tôi biết cậu thích Thanh Thu, mặc dù cậu từng nói, cậu sẽ không cướp cô ấy nhưng tôi vẫn không thể yên tâm được. Cậu cứ coi như tôi nhỏ mọn đi, vợ của tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào theo đuổi cô ấy hết, dù là cậu chỉ nhìn một chút, tôi cũng sẽ chịu không nổi.”
Lần này anh tới, không phải là người nhà họ Hoắc mời anh tới sao?
Từ khi sau khi xảy ra chuyện anh đã không còn muốn có dính líu quan hệ với nhà họ Hoắc, nhưng bọn họ chung quy vẫn tìm anh, dường như muốn bồi thường cái gì đó, nhưng họ không biết, thật ra anh không yêu cầu những thứ này.
Hôm nay nói ra, cũng coi là một cái kết.
Một mực nhân nhượng người khác, thật ra cũng sẽ có lúc cảm thấy thật mệt mỏi.
Hoắc Chấn Đông chưa từng nghĩ Hoa Ngọc Thành sẽ chủ động vạch rõ ranh giới với mình như vậy, anh ta nhìn Hoa Ngọc Thành, “Sau này chúng ta không còn là bạn nữa sao?”
” Chúng ta đã từng! ” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, nói: “Chúng ta trước kia là anh em tốt, những gì cậu làm cho tôi tôi đều nhớ. Cũng hy vọng sau này, cậu có thể vui vẻ bình an đến cuối đời.”
Hoa Ngọc Thành không muốn phá hủy Hoắc Chấn Đông, không muốn để cho Hoắc Chấn Đông sinh lòng ghen tỵ, đi con đường không nên đi.
Hiện tại Hoắc Chấn Đông có tiền đồ vô lượng, thái tử của nhà họ Hoắc, con trai độc nhất lão thủ trưởng.
Danh Sách Chương: