Phát hiện mình cách nhà họ Hoa càng ngày càng gần, Cao Thanh Thu không khỏi trở nên hồi hộp. Cô níu tay áo Hoa Ngọc Thành hỏi: “Chú ơi, tôi thật sự không cần mang theo quà cáp gì sao?”
Lần đầu tiên tới nhà, không mang quà hình như rất bất lịch sự.
Hoa Ngọc Thành lại chỉ vươn tay vuốt tóc cô, cười nói: “Không cần phải phiền toái thế đâu. Em tới đã là món quà tuyệt nhất rồi.”
Chỉ một câu đã khiến mặt Cao Thanh Thu ửng hồng.
Nhưng cũng giảm bớt sự căng thẳng trong lòng cô.
“Anh Hoa, đã tới nơi rồi.”
Lý Sơn vừa lái xe vừa nói. Sau đó chiếc xe đỗ lại trước cổng một tòa biệt thự kiểu Trung.
Cao Thanh Thu ngó ra ngoài cửa xe, đập vào mắt là dinh thự cổ kính xa hoa chỉ có thể nhìn thấy được trong TV. Trong lòng cô thầm buông tiếng thở dài, lập tức xuống xe với Hoa Ngọc Thành.
Hoa Châu Du đã đứng chờ từ lâu, vừa thấy họ tới đây đã vội ra nghênh đón.
“Ngọc Thành, cuối cùng hai đứa cũng tới rồi.”
Cô đau lòng tiếp nhận xe lăn của Hoa Ngọc Thành, ánh mắt chuyển hướng cô gái trẻ bên cạnh anh.
Chỉ thấy cô bé mặc váy dài màu trắng đứng ở đó, tóc dài đen tuyền mềm mại rũ trên lưng, dung mạo xinh xắn, mang theo chút ngây thơ nhút nhát, khiến người ta vừa thấy đã thích rồi.
Hoa Châu Du nói: “Em chính là Thanh Thu đúng không?”
Hoa Châu Du rất hài lòng về cô gái không ngại em trai mình tàn phế hai chân mà vẫn chịu gả thế này. Cộng thêm tuổi của cô gái cũng tương đương với con trai mình nên ánh mắt Hoa Châu Du khi nhìn cô không khỏi tràn đầy trìu mến.
“Em chào chị.”
Lúc trước ở trên xe, Cao Thanh Thu đã nghe Hoa Ngọc Thành giới thiệu về người nhà của mình nên giờ thốt ra một tiếng “Chị” rất tự nhiên.
Hoa Châu Du mỉm cười: “Ngoan lắm!”
Do Hoa Châu Du lớn hơn Hoa Ngọc Thành mười mấy tuổi nên đối với cô mà nói, cậu em trai này có thể xem là một đứa con choai choai.
Nay Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô thật sự khó chịu.
Cho nên cô không để ý việc một cô bé gia cảnh bình thường như Cao Thanh Thu gả cho Hoa Ngọc Thành. Chỉ cần Hoa Ngọc Thành vui vẻ, yêu thích thì cái gì cũng được.
Cô kìm nén lòng chua xót, mở lời: “Nếu đã về rồi thì đừng đứng ở cửa nữa. Chúng ta vào nhà thôi.”
Nói rồi cô đẩy xe lăn vào cổng nhà họ Hoa.
Cao Thanh Thu đi theo sát đằng sau.
Biết Hoa Ngọc Thành trở về nên ba mẹ của anh đều ở trong nhà bếp tranh nhau làm đồ ăn cho con trai.
Lúc này trong phòng khách chỉ có cậu con trai của Hoa Châu Du đang chơi di động.
Hoa Châu Du đi vào bèn kêu to: “Con trai, cậu của con trở về rồi, mau tới đây chào một tiếng đi.”
Nghe vậy, người trên sofa bèn cất di động đi, bước tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, nói một cách lễ phép: “Cháu chào cậu.”
Cao Thanh Thu đi theo sau Hoa Châu Du, vừa nghe thấy giọng nói này cô không khỏi ngẩn người.
Cô ngẩng đầu lên ngay lập tức.
Khi thấy rõ dung mạo của người trước mặt, cô như chết lặng.
Đinh Cẩn?
Tại sao lại là cậu ta?
Đinh Cẩn trước mặt cô vẫn giống như hôm mà cô nhìn thấy ở trước cửa nhà Vũ Minh Hân, mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ngất đứng ở đó.
Cô ngơ ngác nhìn cậu ta, không thể ngờ được rằng Đinh Cẩn lại là cháu ngoại của Hoa Ngọc Thành!
Nhưng so với nỗi khiếp sợ của Cao Thanh Thu thì lúc này, Đinh Cẩn kinh ngạc không thua gì cô.
Tuy rằng chia tay với Cao Thanh Thu rất vội vã, nhưng trong lòng cậu ít nhiều gì vẫn còn thích cô.
Lúc đó chia tay cô cũng là vì giận Cao Thanh Thu không coi trọng mình. Đến nay nhìn thấy cô ở đây, trong lòng cậu không khỏi khiếp sợ.
Sao cô lại xuất hiện ở nhà họ Hoa?
Hơn nữa còn xuất hiện cùng lúc với cậu?
Chẳng lẽ cô chính là cô vợ mới cưới của cậu mình trong lời đồn sao - mợ của mình?!