Mấy người cũng không đoái hoài tới đánh bài, toàn bộ đứng lên.
Cửa phòng mở ra, người phục vụ mặc áo dài màu đỏ dẫn đường đi vào trước, dùng tay làm dấu mời, sau đó liền thấy Hoa Ngọc Thành tiến vào, bên cạnh còn dắt một cô gái.
Cô bé bên cạnh cao tầm 1m65, môi đỏ răng trắng, trong sáng thanh thuần, nép vào lòng Hoa Ngọc Thành.
Ánh mắt của Hoắc Chấn Đông rơi vào trên người Cao Thanh Thu, đôi mắt của cô vô cùng trong trẻo, thấy khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong đầu anh ta chỉ có một hình ảnh duy nhất: Thiên sứ Lạc đường.
Cô không giống Dương Nhạc Linh khi lần đầu tiên ra mắt mọi người làm cho người ta cực độ chói mắt. Nhưng trên người cô lại có một loại khí chất thoát tục thanh cao, thu hút mọi ánh nhìn.
Bọn họ cũng nhìn ra được, cô bé này vô cùng đặc biệt, khác hẳn nhưng người phụ nữ từng xuất hiện trong thế giới của bọn họ.
Những người phụ nữ kia đều là những đóa hoa nuôi trong nhà kính. Nhưng mà trên người Cao Thanh Thu, lại hoàn toàn không có loại cảm giác đó.
Thế cho nên càng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
"Lão đại, đã lâu không gặp." Trong đám anh em cây khế, Hoa Ngọc Thành là người đứng đầu, cho nên mọi người đều gọi anh là lão đại.
Từ khi Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, trở về ẩn cư tại thành phố Giang Châu, giống như cùng bên này cắt đứt quan hệ.
Nhiều lần, bọn họ muốn đi tới thăm anh nhưng đều bị Hoắc Chấn Đông ngăn cản.
Bởi vì khi đó Hoa Ngọc Thành thật sự không muốn gặp bất cứ ai.
Bây giờ lại nhìn thấy anh, mọi người đều rất cảm động.
Họ cảm thấy lão đại hô mưa gọi gió của bọn họ đã trở lại rồi!
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, cười đáp "Đã lâu không gặp."
Có hai người đi tới, nhiệt tình bá vai bá cổ Hoa Ngọc Thành, " Chúng tôi nhớ cậu chết đi được."
Hoắc Chấn Đông vừa thấy vậy,sởn da gà mà tách họ ra, "Đủ rồi đấy, bạn gái người ta còn ở bên cạnh kia kìa."
Bọn họ đều không biết thân phận của Cao Thanh Thu, nghe nói Hoa Ngọc Thành ly hôn, cũng chưa gặp mặt " cô vợ cũ" kia bao giờ.
Bây giờ thấy Cao Thanh Thu, còn tưởng rằng đây là người phụ nữ sau khi ly dị anh mới quen.
Có người nhìn Cao Thanh Thu, trêu ghẹo nói: " Đúng là chuyện lạ đời đấy, lúc trước không phải cậu không thích tiếp xúc với phụ nữ sao, ngay cả vợ chưa cưới còn chẳng thèm đoái hoài, không nghĩ tới bây giờ lại còn chủ động mang theo bạn gái tới đây."
Lúc trước, khi Hoa Ngọc Thành và Dương Nhạc Linh đính hôn, lúc tới tham gia các cuộc tụ hội chưa bao giờ mang theo Dương Nhạc Linh, ngược lại đều là Dương Nhạc Linh tìm cơ hội bám theo.
Cô ta là một người phụ nữ khôn khéo, coi như Hoa Ngọc Thành lãnh đạm đối với cô ta, cô ta cũng sẽ để cho mình hoàn toàn hòa tan vào trong thế giới của anh.
Giờ phút này, lúc mọi người nói chuyện, hoàn toàn quên rằng Dương Nhạc Linh cũng ở tại chỗ này.
Ngay từ lúc Cao Thanh Thu xuất hiện, cả người Dương Nhạc Linh liền rơi vào trạng thái tan vỡ.
Cô ta nghe nói Hoa Ngọc Thành mang bạn gái tới, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới,người bạn gái Hoa Ngọc Thành mang tới này, lại là Cao Thanh Thu.
Lúc mình còn là vợ chưa cưới của Hoa Ngọc Thành, anh chưa chủ động mang mình tới những buổi tụ tập như thế này, lại không nghĩ rằng, anh lại có thể mang theo Cao Thanh Thu tới.
Cũng không biết Cao Thanh Thu có gì đáng giá để Hoa Ngọc Thành phải lưu tâm như thế này!
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nghe mọi người nhắc tới mình, trên mặt luôn mỉm cười lịch sự.
Cô vốn cho rằng Hoa Ngọc Thành là người rất cô đơn, không nghĩ rằng anh lại có nhiều bạn bè như vậy.
Có người tò mò hỏi: "Không biết chị dâu xưng hô như thế nào?"
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, ánh mắt giống như là đang khích lệ, Cao Thanh Thu đánh bạo giới thiệu tên của mình: " Xin chào mọi người, tôi tên là Cao Thanh Thu, là bạn gái của Hoa Ngọc Thành."
"Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ." Mọi người có chút tò mò nói.