Cô thật sự không đặt ngài Hoa trong lòng sao?
Cao Thanh Thu lấy dép đi trong nhà từ tủ giày, đổi giày xong liền nhìn về phía Lý Sơn đứng bên cạnh, nói: "Anh Lâm, anh vẫn ổn đấy chứ?"
Bị chú mắng không dám nói lời nào?
Anh ta đã làm gì sai sao?
Lý Sơn không lên tiếng, chỉ nhìn Cao Thanh Thu, ở đôi mắt của anh ta cô thấy được sự lạnh lùng và kháng cự.
Hoa Ngọc Thành nói anh có tâm sự, nhìn xem, vẫn chưa ổn mà!
Cao Thanh Thu cũng không hỏi lại, cô cũng không phải là người không thức thời.
Cô đi vào phòng khách, thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó, anh còn mặc bộ quần áo lúc ra ngoài, sắc mặt rất nghiêm túc, bầu không khí ở phòng khách dường như có gì đó không đúng.
"Chú, tôi về rồi!" Cao Thanh Thu đi tới, thả túi xuống, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Ngọc Thành.
Cô mặc dù bình thường nói nói cười cười với Hoa Ngọc Thành, nhưng lúc anh tức giận vẫn có chút kiêng dè. Nhưng cho dù là như vậy, Cao Thanh Thu cũng cảm thấy, chỉ có trò chuyện trực tiếp mới là phương thức giải quyết tốt nhất.
Cô đi tới, đến gần Hoa Ngọc Thành, ở bên anh chân ngồi xổm xuống, lấy lòng anh: "Chú tức giận, không phải là bởi vì tôi về quá muộn chứ?"
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu ngồi bên cạnh như con chó nhỏ vậy, không lên tiếng.
Truyện cập nhập mỗi ngày trên
Cao Thanh Thu ôm lấy bàn tay anh, lắc lắc: "Sao thế? Chú không nói lời nào, tôi làm sao biết chú tức giận cái gì?"
Lý Sơn đứng một bên, lạnh lùng nhìn Cao Thanh Thu, ở bên ngoài không minh bạch cùng người đàn ông khác, trở lại một cái liền giả bộ ngoan ngoãn, Ngài Hoa sẽ để ý cô mới là lạ!
Cô thật sự cho rằng trên thế giới này đều là người ngốc sao?
Để cho cô đùa bỡn trong tay.
Kết quả, một giây tiếp theo, Hoa Ngọc Thành liền giơ tay lên xoa xoa đầu Cao Thanh Thu: "Đa nói lập tức trở về rồi, em còn về trễ như vậy."
Lý Sơn: "..."
Ngài Hoa à, tự trọng của anh đâu?
Rõ ràng nhìn thấy những tấm hình Vũ Minh Hân gửi, chứng minh Cao Thanh Thu không phải là người tốt, anh chẳng lẽ còn định để bản thân bị lừa gạt như vậy?
"Chỗ chúng tôi hẹn nhau có chút xa." Cao Thanh Thu nói: "Hơn nữa tôi đi tàu điện ngầm về, cách nhà một đoạn đường, tôi còn phải đi bộ về nhà đó."
Cao Thanh Thu nói xong, dứt khoát nằm ở trên đùi anh. "Mệt chết đi được, sớm biết vậy đợi anh Lý đón tôi cho xong."
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu mềm mại giống như mèo vậy, anh cũng không biết tại sao, liền muốn cưng chìu cô: "Lần sau để Lý Sơn đi đón em, không cần phải tự về, quá muộn, tôi không yên tâm."
Mặc dù tính cách của cô giống như con trai vậy, chẳng sợ gì cả, thế nhưng trong mắt anh, cô chỉ là một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ anh muốn được bảo vệ.
Cao Thanh Thu nói: "Được."
"Muốn đi tụ tập với bạn bè, sao không nói với tôi?" Ngón tay Hoa Ngọc Thành nhẹ nhàng vuốt sợi tóc của cô.
Cao Thanh Thu nói: "Chuyện cũng chẳng có gì mới không nói cho chú. Thật ra cũng là hôm qua mới quyết định đi! Đúng rồi, Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân cũng đi."
Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn đều sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô lại nhắc tới Đinh Cẩn?
"Đinh Cẩn cũng đi sao?" Người hỏi là Lý Sơn, anh ta có chút không nghĩ tới Cao Thanh Thu lại chủ động nói ra chuyện này.
Không phải là cô nên giấu đi sao?
Nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng nói của Lý Sơn, Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, mới nhớ tới lúc trước mình từng nói, không quen biết Đinh Cẩn.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Chú, thật ra thì... Tôi và Đinh Cẩn là bạn học, lúc trước ở nhà họ Hoa, trước mặt chị tôi chưa nói, là bởi vì tôi đột nhiên thành mợ cậu ta có chút bối rối. Bây giờ tôi mới nói với chú, chú hẳn sẽ không trách tôi nói dối chứ?"