Trước kia thật sự coi Dương Nhạc Linh là người nhà, sau đó Dương Nhạc Linh tuyệt tình như vậy, mới làm cho mọi người cảm thấy tức giận.
Nhưng bây giờ có Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu mới là người nhà của bọn họ, Dương Nhạc Linh chẳng còn chút liên quan.
Chị cảm thấy mình cần tỏ thái độ rõ ràng trước mặt Thẩm Niệm Niệm, tránh cho Thẩm Niệm Niệm vẫn còn coi Dương Nhạc Linh là người một nhà.
Thẩm Niệm Niệm nói: "Vâng, lần sau em không dám nữa! Chị Châu Du, chuyện này có thể đừng nói cho ba em biết được không?"
"Em biết là tốt rồi." Hoa Châu Du nhìn Dương Nhạc Linh một cái, nói: "Vợ của Ngọc Thành nhà chị, chỉ có một người duy nhất là Cao Thanh Thu. Về phần có mấy người tự luyến hoang tưởng kia, từ lúc dứt áo ra đi kia, đã không còn quan hệ gì với nhà chị nữa! Đầu óc của chị tuy không tốt lắm, nhưng vẫn nhớ ngày ba mẹ Dương Nhạc Linh chạy đến nhà họ Hoa nói tình nguyện trả lại gấp đôi sính lễ, cũng phải từ hôn cho bằng được. Bây giờ, cũng không biết sao lại còn dám chạy tới làm thân."
Những lời này rõ ràng muốn nói cho Dương Nhạc Linh nghe.
Hoa Châu Du không thích làm khó người khác, nhưng, Dương Nhạc Linh thực sự làm cho người ta nhìn là tức giận.
Dương Nhạc Linh không nói không rằng, không biện giải cho mình.
Cô ta biết dù cô ta nói gì không có tác dụng gì.
Thẩm Niệm Niệm coi Dương Nhạc Linh như chị em ruột, cho nên có chút không kiềm chế được,lên tiếng thay Dương Nhạc Linh chối bỏ trách nhiệm nói: "Chị, lúc ban đầu, là Nhạc Linh không đúng, nhưng lúc đó cô ấy đang ở nước ngoài, chuyện từ hôn cô ấy cũng không biết mà."
"Cháu không cần nói giúp cho cô ta."Bà Hoa bình thường hiền lành là thế cũng không nhịn được mở miệng, "Là Ngọc Thành nhà Bác không có phúc khí, không trèo cao nổi với Dương đại tiểu thư. Là Ngọc Thành số mệnh không tốt, cái này cũng không trách được ai cả. Chẳng qua là, khổ mấy đi nữa, khó mấy đi nữa nhà Bác cũng chịu đựng được hết, chỉ cầu Dương đại tiểu thư bây giờ có thể bỏ qua cho nhà của bác là được."
Nhà họ Hoa đều là người thông tình đạt lý.
Cho nên, coi như Ông Dương đến từ hôn, làm đến quá đáng như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù.
Dù sao, Hoa Ngọc Thành đã như vậy, bọn họ cũng không có quyền yêu cầu Dương Nhạc Linh gả tới.
Chẳng qua là, từ lúc Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, Dương Nhạc Linh là vị hôn thê, lại từ đầu tới cuối, không thấy mặt đâu, quả thực làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tâm can.
Bọn họ không muốn dính dáng đến Dương Nhạc Linh, cũng tuyệt đối không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Tô gia.
Thẩm Niệm Niệm còn muốn nói điều gì đó, định mở miệng: "Bác..."
"Niệm Niệm." Lần này người mở miệng chính là Ông Hoa, "Có một số việc cháu không hiểu, thì không nên nói vào nữa."
Ông nhìn ra được Thẩm Niệm Niệm muốn bảo vệ Dương Nhạc Linh, nhưng thật sự không cần thiết.
Thẩm Niệm Niệm không thể làm gì khác chỉ có thể ngậm miệng.
Mặc dù nói là ăn cơm, nhưng kỳ thật, cả bữa cơm, hoàn toàn chính là dạy dỗ một trận vào mặt Thẩm Niệm Niệm và Dương Nhạc Linh, đến nỗi cãi lại cũng không dám.
Hai người kia dù có ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng không ngu đến mức dám cãi lại người lớn.
Cơm nước xong, Thẩm Niệm Niệm và Dương Nhạc Linh cùng rời khỏi phòng ăn, Thẩm Niệm Niệm lấy tay quạt gió, "Nghẹn chết mình rồi! Sớm biết không ăn bữa cơm này nữa! Còn tưởng rằng Hoa Ngọc Thành có ý gì với cậu, làm sao biết anh ấy gọi chúng ta đến để nghe mắng. Cậu thấy không?Sợi dây chuyền kia của Cao Thanh Thu đáng lý ra phải ở trên cổ của cậu. Mẹ mình nói, Nhà họ Hoa căn bản không coi trọng Cao Thanh Thu, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng thấy bọn họ lại rất coi trọng cô ta!"