Anh đã từng nói với cô cho dù thế nào cũng không nên đánh nhau, mà hôm nay cô lại không nhịn được.
Hoa Ngọc Thành không trả lời.
Yên lặng một lúc lâu làm cho Cao Thanh Thu có chút không quen, " Anh vẫn còn nghe đấy chứ?"
"Có, anh đang nghe em nói đây." Hoa Ngọc Thành an ủi, " Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối đi ngủ sớm một chút."
"Ừm." Hoạt động trưa mai mới diễn ra, đến lúc đó Cao Thanh Thu còn phải dậy sớm hơn. Cô nói với Hoa Ngọc Thành: "Nếu anh có ở đây thì tốt quá."
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười thật thấp của anh, " Vừa đi mới một ngày mà đã nhớ anh rồi à?"
...
Nói chuyện điện thoại với Hoa Ngọc Thành xong, Cao Thanh Thu lên giường, chị cùng phòng cười hỏi, "Bạn trai em gọi à?"
"Chồng em gọi."
"Em còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi cơ à?"
Cao Thanh Thu gật đầu, " Chị ngạc nhiên lắm à?"
"Đâu có,em làm cho bà cô già như chị hâm mộ chết đi được."
Cao Thanh Thu cười một tiếng, nằm xuống giường.
Nói chuyện với Hoa Ngọc Thành xong cô cảm giác tâm tình đều buông lỏng không ít.
Hoạt động ngày hôm sau, Cao Thanh Thu không nhìn thấy Tú Uyên, ngày hôm qua cô ta chật vật như vậy, hôm nay phỏng chừng cũng tới không tham gia được hoạt động.
Chỉ có điều, Cao Thanh Thu vẫn mơ hồ có chút lo lắng, nhớ tới lúc mình xảy ra va chạm với Tú Uyên đã bị bạn của cô ta quay video lại, nếu như bị phát lên mạng, lại là một trận phong ba.
Cô gọi về cho Tô Tề, bảo Tô Tề giúp mình chuẩn bị phòng ngự, tránh tình huống xấu nhất.
-
Buổi chiều hoạt động kết thúc, Lão thủ trưởng gọi Cao Thanh Thu đi qua Ngôn gia ăn cơm.
Mặc dù cô không có cảm tình gì với Hoắc Chấn Đông, nhưng Lão thủ trưởng là một người rất tốt, lại là người Hoa Ngọc Thành tôn trọng nhất, Cao Thanh Thu tự nhiên không có đạo lý cự tuyệt.
Cô tiến vào Ngôn gia, bà Hoắc thấy cô, cười nói: " Thanh Thu đến hả cháu."
Nhìn bên ngoài bà Hoắc là một người rất dễ gần.
Cao Thanh Thu nhìn thấy bà ấy, lễ phép chào hỏi " Cháu chào bác gái ạ! Dạo này bác có mạnh khỏe không ạ?."
" Bác vẫn khỏe, Nhanh ngồi đi." Bà ấy cười nói: " Bác trai Nhà bác cứ nhắc đến vợ chồng hai đứa suốt, nghe nói cháu đến đây, ông ấy liền để người đi đón cháu, nói cái gì mà muốn cùng cháu ăn bữa cơm."
Cao Thanh Thu có chút lúng túng nói: " Bác trai khách sáo quá ạ."
Cao Thanh Thu biết, Lão thủ trưởng đối tốt với mình như vậy hoàn toàn là nhờ mặt mũi của Hoa Ngọc Thành.
bà Hoắc kéo Cao Thanh Thu ngồi xuống, nhìn cô, nói, "Nghe nói khoảng thời gian trước cháu ở Thân thành, cháu có gặp An An nhà bác không? Còn bé như thế nào rồi?"
" Cô ấy sống tốt lắm ạ." Cao Thanh Thu không nhịn được thay Cố Sùng Lâm lên tiếng: "Cố tổng chăm sóc cô ấy rất tốt, đến cả cháu nhìn vào còn cảm thấy hâm mộ chết đi được."
Cao Thanh Thu nhìn bà Hoắc, nhớ tới những gì mà ngày hôm qua Hoắc Chấn Đông kể về nguyên nhân dẫn đến chia tay của Cố Sùng Lâm và Ngôn An.
Nếu như bọn họ không chia tay, thì chắc Ngôn An cũng sẽ không xảy ra chuyện?
Trong lòng bà Hoắc khẳng định rất áy náy.
Đó dù sao cũng là con gái ruột của bà ấy.
Nghe được tình hình của còn gái qua Cao Thanh Thu, bà Hoắc cười một tiếng, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Ban đầu Ngôn An liều mạng cũng muốn ở bên Cố Sùng Lâm, lúc bị người nhà bọn họ phản đối, không có ai nghĩ tới, Cố Sùng Lâm sẽ là hạnh phúc suốt đời của Ngôn An.
Từ sau khi Ngôn An bị bệnh chắc cũng chỉ có Cố Sùng Lâm tình nguyện cưới cô ấy.
Như vậy cũng tốt!
Cao Thanh Thu vaf bà Hoắc trò chuyện một hồi thì Hoắc Chấn Đông trở về, anh ta. nhìn thấy Cao Thanh Thu, lên tiếng chào hỏi, "Mới tới à, Cô nhóc Xấu xa?"
Mẹ anh ta liếc anh ta một cái, " Cái thằng này, con không còn gì để nói à? Để cho Ngọc Thành nghe thấy nó lại cho còn một trận."
Hoắc Chấn Đông nhíu mày, "Bố của con đâu?"
"Bố con á?" bà Hoắc nghiêm túc nhìn con trai mình, " Con còn nhắc đến bố còn à? Ông ấy sắp bị còn làm cho tức chết rồi."