Nhưng mà...
Thằng em này của cô, vậy mà cũng có ngày rung động với con gái?
Không dám nghĩ thêm nữa!
…
Cao Thanh Thu nhanh chóng thay đồ rồi đi xuống.
Cô xuống đến nơi, Hoa Châu Du nhìn vào Cao Thanh Thu vừa mới thay đồ xong, bộ đồ này chất liệu vải khá tốt còn rất tôn dáng, Cao Thanh Thu mặc vào khiến khí chất của cô thay đổi hoàn toàn.
Hoa Châu Du có chút ngạc nhiên, cô liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Thành cười nói: "Đúng là mắt nhìn người của em trai tôi vẫn rất tinh tường."
Hoa Ngọc Thành chỉ chăm chú nhìn vào Cao Thanh Thu, không trả lời.
Cao Thanh Thu bị hai chị em nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái, đành hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"
"Cũng không có gì." Hoa Châu Du đứng dậy, nói: "Mau qua đây ngồi! Hai người nói chuyện đi, chị đi tìm mẹ nói chút chuyện, nghe nói hôm nay bà ấy sắp bị tức chết rồi."
Vốn ban đầu Hoa Châu Du đến đây chính là để xoa dịu bà Hoa.
Dương Nhạc Linh vốn là chị giới thiệu với bà, bây giờ không cần biết đã xảy ra chuyện gì, bà cũng sẽ nhất định ghim lên đầu con gái mình, vụ việc lần này Hoa Châu Du cũng cảm thấy bó tay.
Sau khi Hoa Châu Du đi ra ngoài, Cao Thanh Thu đừng trước mặt Hoa Ngọc Thành hỏi: "Có xinh không?"
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, da cô rất trắng, bình thường đều mặc áo ngắn tay với quần, bây giờ đột nhiên chuyển sang mặc váy khiến anh có chút cảm giác rất tươi mới.
Thật ra thì con gái thiếu gì cô thích mặc váy, nhưng mà anh lại cảm thấy chỉ có Cao Thanh Thu mặc váy là đẹp nhất.
Biết sao bây giờ, dù chị em phụ nữ xinh đẹp trên thế giới có nhiều đi chăng nữa thì vợ của Hoa Ngọc Thành cũng chỉ có một phải không?
Hoa Ngọc Thanh không trả lời, Cao Thanh Thu đành ngồi xuống, hơi thất vọng nói: "Xấu lắm à?"
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cao Thanh Thu tức giận lên tiếng: "Dù có xấu thì chú cũng phải khen tôi một câu chứ! Chú im lặng như thế sẽ bị bản tiểu thư ghét bỏ đó!"
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: "Ghétbỏ tôi à?"
Cao Thanh Thu mỉm cười nói: "Làm gì có, sao tôi có thể ghét chú chứ! Chú tốt vậy mà."
Hoa Ngọc Thành vẫy tay: "Qua đây."
"Làm gì?" Cao Thanh Thu có chút chột dạ, cứ cảm thấy kịch bản này rất quen.
Đừng bảo anh muốn hôn cô nha!
Hôm nay trong phòng anh cũng làm như vậy đó.
Nhưng mà, cho dù là vậy thì Cao Thanh Thu cũng phải nhích lại gần.
Hành động của Hoa Ngọc Thành không được thuận tiện, cho nên chỉ cần anh nói gì, Cao Thanh Thu cũng sẽ nghe theo.
Cô đến gần Hoa Ngọc Thành, nghe anh lên tiếng: "Nhắm mắt lại."
Cao Thanh Thu nhắm mắt hỏi: "... Chú định làm gì?"
Hành động mà cô trông ngóng không có xảy ra, anh đưa tay lên xoa đầu cô một cái, "Xấu muốn chết!"
"..."
Cao Thanh Thu đang ngồi nói chuyện với Hoa Ngọc Thanh, điện thoại lại đổ chuông.
Cô nói: "Em nghe điện thoại chút."
Sau khi lấy điện thoại ra, Cao Thanh Thu nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì không khỏi ngạc nhiên.
Cô đứng dậy, đi qua một góc, bấm vào phím nghe cuộc gọi, giọng nói bỗng chốc trở nên rất lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
Đinh Cẩn ngồi trên sô pha, cậu gọi cú điện thoại này hoàn toàn là để thăm dò thử xem, Cao Thanh Thu có còn đang giận không.
Không phải hôm qua cô bị cậu làm tức đến mức không thèm ăn tối luôn à?
Cậu lên tiếng hỏi: "Còn giận à?"
Giống như những lần trước bọn họ cãi nhau, cậu sẽ đến tìm cô làm lành trước, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hẳn.
Ánh nắng chiều xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào, Cao Thanh Thu nhìn hoa văn trên sàn nhà, bỗng cảm thấy có chút hốt hoảng.
Cô ổn định tinh thần nói: "Không liên quan gì đến cậu."
Giọng nói của Đinh Cẩn trở lên sắc bén: "Có phải thừa lúc tôi không có ở đó, cô lại mách lẻo với cậu không?"