Hoa Ngọc Thành nhìn cô, tròng mắt màu đen vô cùng thâm trầm, "Vậy... Tại sao lại về từ đêm qua?"
Cao Thanh Thu nhìn anh, hướng về phía anh nháy mắt một cái, hoạt bát mà nói: "Dĩ nhiên là nhớ chú nên trở về."
Cô nói những lời này, làm cho bầu không khí mới vừa còn nghiêm chỉnh, nhất thời liền mất tăm mất tích
Hoa Ngọc Thành đột nhiên nghĩ, nếu như người của công ty toàn bộ đều giống như cô, khả năng anh cũng phải bó tay.
Nha đầu này, lúc nào cũng nghĩ làm sao để trêu chọc anh!
Chuyện Hoa Ngọc Thành ghét nhất, chính là bị Cao Thanh Thu đào hố mà không biết phải làm sao, cho nên, mặc kệ khó đi nữa, anh vẫn là khống chế được mà cười nhếch miệng.
Cao Thanh Thu thừa dịp anh không nói chuyện, súc miệng xong, đi tới.
Trên người cô mặc áo T-shirt rộng, thấy Hoa Ngọc Thành một mặt nghiêm túc, rất sợ anh tức giận, chủ động ôm cổ của anh, hôn nhẹ lên má anh: "em thật sự là rất nhớ chú nên mới trở về."
Hoa Ngọc Thành vô cùng nghiêm túc đưa hai tay ra, béo má cô, "Nói chuyện cẩn thận, đừng động một chút là làm nũng."
"..." Cao Thanh Thu không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng dậy, bộ dáng ngoan ngoãn chờ lấy bị dạy dỗ, "vâng."
Cô biết, anh da mặt mỏng, dễ xấu hổ vì vậy chỉ có thể phối hợp anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô như vậy, vốn là muốn muốn nói cô vài câu, lại trở nên mềm nhũn ra. Anh trấn an mà xoa xoa đầu của cô, nói: "anh biết em rất tự lập, nhưng mà trễ như vậy trở lại, anh sẽ rất lo lắng. Em xem xem, trừ anh ra còn ai lo lắng cho em chứ?"
"Em biết." Cao Thanh Thu cười hì hì nhìn anh, nói tiếp: "em sẽ nhớ kỹ lời chú nói."
Hoa Ngọc Thành tựa vào trên gối, "em có việc thì cứ bận trước đi."
Cao Thanh Thu ngồi ở mép giường không động đậy, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, "Nghe nói chú bị bệnh, khỏe chưa?"
"Ừm." Có một câu nói này của vợ, anh cảm giác như mình chẳng có bệnh gì cả, khỏe khoắn sảng khoái vô cùng.
Cao Thanh Thu đưa tay ra, ở trên trán anh sờ sờ, sau đó lại sờ lại trán của mình, so sánh một chút, cũng không nóng, cô mới yên tâm.
Cô Hướng về phía Hoa Ngọc Thành ôn nhu nói: "chú bị bệnh, tại sao không nói với em một tiếng?"
Trước đây cô bị bệnh, là anh chăm sóc cô, cô luôn nhớ rõ trong lòng, đang suy nghĩ khi nào anh bị bệnh, cô cũng sẽ hết lòng chăm sóc, nhưng mà, anh căn bản lại không cho cô cơ hội.
Hoa Ngọc Thành trầm giọng nói: "em không phải là đang có hội diễn văn nghệ sao? Không muốn làm cho em phân tâm. Hơn nữa anh lớn như vậy, cũng không phải là trẻ con, em còn sợ anh không tự chăm sóc được bản thân mình hay sao?"
Mỗi lần anh có chút không thoải mái, Lý Sơn so với anb còn khẩn trương hơn.
Hơn nữa, anh cảm giác mình lớn hơn Cao Thanh Thu chăm sóc cô cũng là bình thường, với lại anh còn là chồng cô cơ mà. Nếu như anh bị bệnh, để cho cô ngược chăm sóc cho anh, chính anh lại cảm thấy là lạ.
Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn Hoa Ngọc Thành, song tay nắm thật chặt tay trái của anh, nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành đổi đề tài: "cuộc thi như thế nào rồi?"
Nói đến chỗ này, Cao Thanh Thu liền rạng rỡ, "em hát giành được giải nhất đấy."
Mặc dù chỉ là một hoạt động nhỏ để chào đón Tân sinh viên, nhưng, nghĩ đến mình thắng rồi, mà Vũ Minh Hân lại bị mất mặt, không nhịn được mà cười trên nổi đau của người khác.
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành sáng một cái, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, "Thật sao?"