“Ngọc Thành…” Hoắc Chấn Đông nhìn anh, “Tôi không muốn…”
Nghe Hoa Ngọc Thành nói, anh ta không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
Anh ta có thể cảm giác được, quyết định này của Hoa Ngọc Thành là bởi vì mình…
Nhất định là Hoa Ngọc Thành cảm giác được cái gì đó.
Hoa Ngọc Thành ung dung nói: “Tôi đi xem Thanh Thu thế nào.”
Hoa Ngọc Thành cảm thấy những gì nên nói, mình đã nói xong.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bóng lưng của Hoa Ngọc Thành, tay không tự chủ nắm thành quả đấm, dùng sức đập một cái lên cây cột.
Hoa Ngọc Thành nhẹ như mây gió, ung dung không vội, ngược lại lại làm cho anh ta mất phong độ.
Hình như, cho tới bây giờ, Hoa Ngọc Thành đều là bộ dáng này.
Mộ Thập Thất nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi lại nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đập cây cột, tay đập cây cột đau một thì tâm đau một đến trăm nghìn lần!
Rõ ràng hai người kia chỉ nói mấy câu nói, nhưng lại làm cho Mộ Thập Thất không khỏi cảm thấy giống như chốn địa ngục.
Cô đi tới, hỏi ” Anh không sao chứ?”
Đôi mắt sáng như sao của Mộ Thập Thất len lén đánh giá xem tay Hoắc Chấn Đông có bị làm sao không.
Hoắc Chấn Đông nói: “Không có việc gì.”
“Anh bị thương rồi.” Tưởng mình không nhìn thấy sao?
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Mộ Thập Thất, không vui nhíu lông mày lại, Em đến đây từ lúc nào?”
” một lúc rồi.” Nên nghe đều nghe, không nên nghe cũng nghe.
Chỉ có điều không phải là cô cố ý nghe!
Mộ Thập Thất cảm giác Hoắc Chấn Đông lạnh lùng nhìn về phía mình, hỏi: “Anh có muốn băng bó lại không?”
Mặc dù cô vốn tìm anh ta để giải thích rõ, nhưng nhìn lấy Hoắc Chấn Đông như vậy, lại cảm thấy bây giờ không phải là lúc tìm anh ta tính sổ.
Hoắc Chấn Đông nhìn bàn tay đang nhỏ máu của mình, cái này tính là gì? Chẳng qua chỉ là một chút vết thương nhỏ.
Anh ta nói: “Không cần đâu.”
Thấy anh ta muốn đi ra, Mộ Thập Thất vội vàng đi theo, “Tôi đến tìm anh là có lời muốn nói với anh.”
“Không muốn nghe.”
Mộ Thập Thất nói với theo: “Dương Nhạc Linh xảy ra tai nạn xe rồi, anh biết chưa?”
Hoắc Chấn Đông dừng một chút, nhìn về phía Mộ Thập Thất, Mộ Thập Thất nói: “Tôi nghe nói hình như tình hình của cô ta rất nghiêm trọng.”
Hoắc Chấn Đông nghe xong, nhớ tới những gì mình nói với Dương Nhạc Linh tối hôm qua, những lời đó…
#
Sáng ngày hôm sau,sớm tinh mơ Cao Thanh Thu đã bị Hoa Ngọc Thành đánh thức, anh ôm lấy cô, “Bảo bối, dậy đi nào.”
Hôm nay bọn họ phải trở về Giang Châu nên phải bay chuyến bay rất sớm, cô lười biếng mà mở mắt ra, nhìn Hoa Ngọc Thành trước mặt, đem mặt chôn ở lồng ngực của anh, “Mệt, không muốn rời giường.”
“Đứng lên đi.” Hoa Ngọc Thành cười nói: “Lên trên xe rồi ngủ.”
Cao Thanh Thu rất buồn ngủ, thật sự không muốn rời giường, nhưng lại biết không có khả năng được nằm ỳ, đành hậm hực bò dậy, Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh giúp cô mặc quần áo, cười nói: ” Bóng Đèn Nhỏ còn nhỏ, em nói xem, sau này phải mang theo hai người ra ngoài, còn phải phụ trách chăm sóc cả hai người, có phải anh sắp mệt chết rồi hay không?”
Cao Thanh Thu nhìn anh, ” Anh không thương em nữa rồi?”
Hoa Ngọc Thành hôn một cái lên trán cô, “Ai không thương em chứ, sau này Bóng Đèn Nhỏ lớn hơn một chút để cho nó tự làm hết mọi việc ”
“…” Cao Thanh Thu nhìn Anh, cô thắc mắc liệu đây có phải cha ruột hay không.
Mặc quần áo tử tế, cô đi rửa mặt, một bên hừ hừ nói: ” Sớm như vậy đã gọi em dậy, Anh chắc chắn không phải là chồng em.”
Cao Thanh Thu lúc trước không thích ngủ nướng, đều là sau khi sinh Bóng Đèn Nhỏ ra mới có tật xấu này.
Không đúng, phải nói là bị Hoa Ngọc Thành chiều chuộng mà ra tật xấu này.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô một bên nghĩ linh tinh, đi sang một bên rửa mặt, cưng chiều nở nụ cười, có một người vợ như vậy, thật sự sẽ không bao giờ buồn chán một chút nào.
Cao Thanh Thu đi vệ sinh xong rửa tay sạch, lười rửa mặt, đánh răng, chỉ chải tóc liền đi ra rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ” Em chưa rửa mặt à.”
Cao Thanh Thu thu hành lý, “Không cần, về nhà rồi rửa lại sau, Anh không biết phụ nữ bọn em rửa mặt phiền phức như thế nào đâu.”
“…”
Danh Sách Chương: