"Thanh Thu." Nhìn thấy Cao Thanh Thu, Hoa Châu Du vội vàng gọi cô lại, "em qua đây."
Cao Thanh Thu đi tới, nhìn về phía Kỷ Minh Viễn, "bác sĩ Kỷ."
Kỷ Minh Viễn gật đầu một cái.
Cao Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh Hoa Châu Du.
Hoa Châu Du hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi: "tình hình của nó dạo này thế nào rồi, gần đây có khá hơn không?"
Chị vừa rồi đang cùng Kỷ Minh Viễn nói tới Hoa Ngọc Thành, bình thường bọn họ cùng Hoa Ngọc Thành tiếp xúc cũng không nhiều, cũng không tiện trực tiếp hỏi Hoa Ngọc Thành.
Dù sao có hỏi anh cũng sẽ không nói.
Cho nên không thể làm gì khác là hỏi trực tiếp Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu đáp: "em chỉ thấy chú ấy vẫn như dạo trước, nếu như tốt lên, chú ấy nhất định sẽ nói."
Hoa Châu Du nói: "chị không hỏi chân của nó."
Về chuyện bình phục chân, Kỷ Minh Viễn so bọn họ đều rõ hơn hết.
Cao Thanh Thu nhìn sang Hoa Châu Du, cho nên, bây giờ chị ấy định làm gì?
Trước đây Hoa Châu Du cũng từng hỏi cô vấn đề này, nhưng lúc đó chỉ có cô và Hoa Châu Du, nhưng mà hôm nay...
Cô không nhịn được liếc sang Kỷ Minh Viễn, ở ngay trước mặt người đàn ông khác, cô cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Hoa Châu Du gặn hỏi: "cậu ta là bác sĩ điều trị của Ngọc Thành, em không cần kiêng kỵ, có sao nói vậy, cái này cũng là vì muốn tốt cho chồng em. Nó gần đây có đụng vào người em không?"
"..." Cao Thanh Thu nhìn Kỷ Minh Viễn vô cùng nghiêm túc, trên người anh ta có một loại cảm giác đặc biệt làm cho người ta an tâm, bình tĩnh lại, trịnh trọng nói: "chú ấy vẫn là không được."
Hoa Ngọc Thành mới vừa cùng bà Hoa trò chuyện xong, từ phòng khách đi ra, muốn tìm Cao Thanh Thu, thì nghe thấy cô đang nói: " chú ấy vẫn là không được."
Bên đó còn có Hoa Châu Du và Kỷ Minh Viễn nói chuyện, Hoa Ngọc Thành đại khái đã hiểu được, Cao Thanh Thu vừa nói như vậy là có ý gì.
Anh không được sao! Ha!
"Ngọc Thành." Kỷ Minh Viễn nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang đi vào, bởi vì hai nhà có quan hệ tốt, cho nên lúc ở nhà, đều là trực tiếp gọi thẳng tên, mà không phải là gọi Ngài Hoa xa lạ như lúc ở bệnh viện.
Cao Thanh Thu vội vàng đứng lên, giúp Hoa Ngọc Thành đẩy xe lăn
Ánh mắt của Hoa Châu Du rơi vào cái kẹp cà vạt của Hoa Ngọc Thành, "Cái kẹp cà vạt này đâu ra vậy? "
Hoa Châu Du đối với những thứ này luôn luôn rất để ý, liếc mắt liền nhìn ra cái kẹp này vô cùng bình thường,nhưng lại kẹp ở trên cà vạt của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Hoa Châu Du đang định vươn ra tay, liền cản chị, "Đừng động."
Lại giữ như bảo bối như thế, đáng nghi!
Hoa Châu Du cười một tiếng, "chị biết rồi."
Trừ là Cao Thanh Thu tặng, còn có thể là ai?
Cũng chỉ có Cao Thanh Thu tặng thì anh mới coi như bảo bối như vậy.
Cao Thanh Thu đứng ở một bên, nhìn bộ dáng này của anh, luôn cảm thấy có chút lúng túng.
Anh thích quà cô tặng đến vậy sao.
Hoa Châu Du trêu ghẹo nói: "Thanh Thu người ta tặng quà cho em, em phải cổ vũ nhiều cho con bé mới được.”
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn Cao Thanh Thu một cái, nhớ tới câu nói kia: chú ấy vẫn là không được.
Vô cùng nghiêm túc đáp: " hẳn nên cỗ vũ thêm một chút."
-
Sau khi Kỷ Minh Viễn về, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành cũng trở về phòng.
Cao Thanh Thu làm xong mọi việc, thu dọn đồ đạc xong, nói với Hoa Ngọc Thành: "chú ơi, em đi tắm trước nhé."
Hoa Ngọc Thành nhìn sang Cao Thanh Thu, "Lời em nói lúc trước còn tính không?"