Trợ lý kia nghe xong lời của Lý Sơn, đang chuẩn bị phản pháo, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, không biết tại sao không mở miệng được!
Rõ ràng Hoa Ngọc Thành không nói gì, nhưng trên người anh lại có một loại cảm giác làm cho người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Nhà họ Dương bây giờ bị Hoa Ngọc Thành ép đến tình thế chật vật,ông Dương cùng Hoa Ngọc Thành hoà hoãn. Hắn là một trợ lý, cũng không dám đắc tội Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu có chút chột dạ đi tới bên cạnh Hoa Ngọc Thành, "ông xã!"
Cô cũng không phải là người to gan, mới vừa rồi đi ra tìm Dương Nhạc Linh, thật sự là bởi vì tức không nhịn nổi, nuốt không trôi cục tức này.
Cũng không biết anh có vì cô xen vào việc của người khác, mà cảm thấy mất mặt không?
Hoa Ngọc Thành nhìn Dương Nhạc Linh, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, "Mới vừa rồi ở bên trong, tôi cùng Cô Dương, có thể là có chút hiểu lầm, tôi nghĩ, tôi vẫn nên nói rõ ràng với cô."
"Hiểu lầm?" Dương Nhạc Linh khó hiểu nhìn Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành trịnh trọng cầm tay Cao Thanh Thu, "Ở trong mắt tôi, người quan trọng nhất chỉ có vợ của tôi. Về phần cô... Cô yên tâm, mắt nhìn người của tôi không tệ, không phải là người nào cũng lọt vào mắt tôi đâu."
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Hoa Ngọc Thành một mực ôn nhu nhìn chằm chằm ngón tay của Cao Thanh Thu tràn đầy thâm tình.
Anh gằn từng chữ, ấm áp đối với cô nhưng lại làm những người kia không rét mà run.
Lý Sơn nhìn về phía Dương Nhạc Linh, "Cô Dương nghe rõ chưa? Nếu như không nghe rõ, tôi không ngại lại thuật lại một lần. Phu nhân chúng tôi nói rất đúng,người phụ nữ giống như cô, đừng nói ngài Hoa, liền ngay cả tôi, cũng không có hứng thú."
Vừa so sánh như vậy, cảm giác Cao Thanh Thu quả thực là đáng yêu chết đi được, chẳng có điểm nào giống như Dương Nhạc Linh, chẳng những vong ân phụ nghĩa, còn tự luyến, tự cho là đúng.
Cô ta cho rằng mình xinh đẹp thì ngon lắm sao?
Dương Nhạc Linh nhìn bọn họ, trong chốc lát, không nói nên lời.
Hoa Ngọc Thành nói với Cao Thanh Thu: "Chúng ta đi thôi."
Cao Thanh Thu gật đầu, "Được."
-
Ánh đèn của phòng ăn rất ấm áp, Lý Sơn đứng ở một bên, nhìn Cao Thanh Thu gắp thức ăn đưa tới tận mồm Hoa Ngọc Thành, "ông xã, cái này ngon lắm, anh nếm thử đi."
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một mực đang lấy lòng mình, ăn miếng cô bón tới.
Cao Thanh Thu cầm lấy đũa, tiếp tục đi gỡ xương cá.
Hoa Ngọc Thành nhìn cii, ôn nhu xoa xoa đầu của cô, "Thật ra anh không sao."
Hôm nay Cao Thanh Thu rất thân mật, giống như là lo lắng anh bị Dương Nhạc Linh tổn thương vậy.
Cao Thanh Thu gỡ xương cá sạch sẽ,gắp cá vào trong bát anh, nghiêm túc nói: "em biết anh không có việc gì. Nhưng mà em muốn chiều hư ông xã của em, làm sao bây giờ?"
cái chữ chiều hư này, làm cho Hoa Ngọc Thành nhịn không được bật cười, "em còn muốn chiều hư anh sao?"
Như bình thường đều là anh chiều chuộng cô?
"Làm sao, anh không muốn à?" Cao Thanh Thu nhìn anh một cái,đôi mắt trong suốt ẩn tàng tình yêu.
Hoa Ngọc Thành bị ánh mắt của cô hòa tan mất rồi.
Một mặt trịnh trọng nói: "được bà xã đại nhân chiều hư, là vinh hạnh của anh."
"Nào, há miệng ra, ăn miếng này đi! Ăn thêm một chút." Cao Thanh Thu gắp thịt cá, tiếp tục bón cho anh, ánh mắt chuyên chú nhìn anh nhai thức ăn, "Ăn có ngon không?"
Mẹ ơi,ông xã cô chỉ ăn một bữa cơm thôi mà nhìn cũng đẹp trai chết đi được!
Cô sâu khắc hoài nghi Dương Nhạc Linh mắt có vấn đề mới bỏ rơi một ông xã đẹp trai thế này.
Hoa Ngọc Thành gật đầu: "Ừm."
Vợ tự tay bón vào mồm, có thể ăn không ngon sao?
"Nhưng mà, sao em không ăn?"