Cái tên cuồng tự luyến này!
Hoắc Chấn Đông cười nói: "Vậy thì tốt, nếu không anh lại sợ Ngọc Thành đánh chết anh."
"Anh cứ đưa tôi trực tiếp về khách sạn là được rồi." Cao Thanh Thu nói với Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông theo tiếng: "Được. Nhưng mà em cứ nhất định phải ở khách sạn sao? Nếu không em đến nhà anh đi? Lần trước em cũng đến rồi đó, Bác Bình cứ nhắc đến em và Ngọc Thành suốt."
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng nhiệt tình của Hoắc Chấn Đông, lãnh đạm cự tuyệt nói: "Không cần đâu."
Hoắc Chấn Đông dừng xe ở trước khách sạn, anh ta nhìn Cao Thanh Thu một cái, " Em gặp Ngôn An ở Thân thành rồi hả? Gần đây còn bé như thế nào rồi?"
"Tốt lắm." Cao Thanh Thu nói: "Tôi cảm thấy hiện tại cô ấy vui vẻ hơn lúc trước nhiều."
Hoắc Chấn Đông gật đầu một cái, "Vậy thì tốt. Lúc trước con bé bị nhốt trong phòng suốt ngày, không đi được đến đâu cả. Hiện tại gả cho Cố Sùng Lâm, tên đấy nhất định sẽ đối xử tốt với con bé."
Cao Thanh Thu tò mò hỏi: "Có một chuyện tôi nghĩ mãi mà không hiểu, Ngôn An và Cố tổng yêu nhau như thế, ban đầu vì sao lại chia tay?"
Hoắc Chấn Đông dừng một chút, chuyện này vốn là chuyện trong nhà bọn họ, chỉ là Cao Thanh Thu hỏi tới, anh ta cũng không dấu nữa: "Khi đó Ngôn An còn nhỏ, Cố Sùng Lâm lại lớn hơn còn bé rất nhiều tuổi, mà cậu ta lại là con riêng, cho nên trong nhà không đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ. Ngôn An lại rất cố chấp, khi đó sự nghiệp của Cố Sùng Lâm còn đang trong thời kỳ khởi nghiệp, mẹ anh liền lấy tiền đồ của Cố Sùng Lâm ra uy hiếp con bé, bắt con bé phải chia tay Cố Sùng Lâm, ai ngờ sau đó... Con bé...thần chí của An An ngày càng bất ổn, bệnh càng ngày càng nặng lên."
"..." Cao Thanh Thu nghe Hoắc Chấn Đông giải thích, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn An, cảm thấy đau lòng thay cho cô ấy. Cô xách túi xách của mình lên, nói với Hoắc Chấn Đông: " Đến nơi rồi, tôi đi lên trên đây."
"Ừ." Hoắc Chấn Đông dặn dò, "Có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện thoại cho anh, em không cần phải khách sáo với anh làm gì, anh và Ngọc Thành không phải là anh em thân thiết sao?"
Lúc anh ta nói câu này, Cao Thanh Thu dừng một chút, không nhịn được nhìn anh ta bằng ánh mắt dò xét.
Anh em thân thiết sao?
Đã như vậy, thì tại sao ban đầu lại làm chuyện có lỗi với chồng cô?
Cao Thanh Thu thấy có chút châm chọc.
-
Từ trên xe của Hoắc Chấn Đông xuống, Cao Thanh Thu vào khách sạn, đi về phòng của mình, chị cùng phòng đang đọc tiểu thuyết, nhìn thấy Cao Thanh Thu đi vào, nói: "em đã về rồi hả?"
"Vâng ạ " Cao Thanh Thu ngồi xuống, nhìn chị ấy, " Chị chưa đi ăn cơm à?"
" Ăn làm gì." Chị ấy quay sang Cao Thanh Thu cười một tiếng, " Chị đang giảm cân."
Cao Thanh Thu nói thêm vài câu rồi đi tắm.
Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy điện thoại trên giường đang có người gọi đến, chị cùng phòng nói với cô: "Vừa rồi máy em có hai cuộc gọi nhỡ đấy."
Cao Thanh Thu còn chưa lau khô tóc đã cúi xuống ngó xem ai gọi, thấy là chồng cô đang gọi đến.
Cô chủ động nghe máy, " Ông xã!"
Vốn chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, liền phải trải qua những chuyện này, Cao Thanh Thu vô cùng nhức đầu.
Thật hy vọng anh có thể ở bên cạnh mình.
Âm thanh ôn nhu của Hoa Ngọc Thành từ trong điện thoại truyền tới, "Trở về khách sạn rồi sao?"
"Em vừa về, mới vừa đi tắm." Cao Thanh Thu ngồi xếp bằng xuống, " Anh thì sao?"
" Anh cũng vừa về đến nhà."
Mới vừa nghe nói cô gặp phải chuyện phiền toái nên Hoa Ngọc Thành định gọi để hỏi xem thế nào, nhưng đến cuối cùng lại không hỏi ra miệng.
Anh đang ở xa như vậy, coi như có hỏi cũng không giúp được gì.
Cao Thanh Thu nói: "Hôm nay lúc đi ăn cơm em có gặp Hoắc Chấn Đông. Em còn gặp phải chút phiền toái, anh ta đứng ra giúp em, giờ em lại thiếu anh ta một cái nợ ân tình rồi."
Chuyện Có liên quan đến Hoắc Chấn Đông, cho tới bây giờ Cao Thanh Thu đều chưa từng giấu Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nghe cô nói xong, hỏi tiếp " Anh đã nghe nói qua rồi. Em không sao chứ?"