Coi như không đến công ty của Tô Tề làm việc, nhưng dù sao cũng phải đi học chứ.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường, nghiêm túc nói: "Anh không thích bộ dạng không nghe lời của em đâu.”
Cao Thanh Thu nhìn thấy mặt lạnh, gật đầu một cái, "Ồ.”
Dường như, không cho cô đi học, cô rất ủy khuất.
Thật ra thì anh là quan tâm cô, nhìn ánh mắt vô tội của cô lại giống như là bị anh bắt nạt vậy.
Hoa Ngọc Thành cưng chiều nói: "Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, bao rồi khỏi anh lại cho em đi học,ngoan nghe lời.”
"Biết rồi." Cảm giác được anh dụ dỗ, thật ra rất vui vẻ.
Mặc dù chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng Hoa Ngọc Thành không yên tâm để cô đến trường học, mới ép cô ở trong nhà nghỉ ngơi.
Cao Thanh Thu không phải người ngu ngốc, làm sao lại không biết anh muốn tốt cho mình?
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi: "Hôm nay anh không phải đến công ty à?”
Anh mỗi ngày đều bận rộn như vậy.
Hoa Ngọc Thành nói: "Hôm nay ở nhà cùng em.”
"Như vậy hình như không tốt lắm?" Cô không thích gây thêm phiền toái cho anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu,cười nói: "Em xác định không phải là muốn đuổi khéo anh đi làm, xong rồi lén đi ra ngoài chứ?”
"...”
Lúc hai người nói chuyện, có tiếng gõ cửa, là âm thanh của dì Ngô, "Ngọc Thành.”
Hoa Ngọc Thành đứng lên đi mở cửa, nhìn thấy dì Ngô và Cao Thanh Đức đứng ở cửa.
Cao Thanh Thu bị thương, Cao Thanh Đức nghe tin liền sang đây thăm cô.
Giờ phút này, nhìn thấy người đi ra mở cửa là Hoa Ngọc Thành, cậu ta đứng hình mất năm giây, chuyện này... Đây là anh rể thật sao?
Dì Ngô thấy cửa đã mở ra liền đi ra ngoài.
Cao Thanh Đức đứng ở cửa nhìn Hoa Ngọc Thành, không thốt lên lời.
Chỉ cần đứng trước Hoa Ngọc Thành, cậu ta đều bị khí tức áp người của anh dọa cho không dám lên tiếng
Cao Thanh Đức cũng không dám nhìn kỹ, chỉ biết người anh rể này ngồi xe lăn.
Nhưng bây giờ Hoa Ngọc Thành đứng đó, xe lăn không thấy đâu, thế cho nên Cao Thanh Đức cũng không dám nhận người.
Hoa Ngọc Thành thấy cậu ta ngớ ra, nói: "cậu đến đúng lúc lắm, vào chơi với chị gái cậu đi.”
Cao Thanh Thu vào lúc này không thể đến trường học, sợ cô buồn, anh liền gọi Cao Thanh Đức tới với cô.
Nghe được giọng nói của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Đức mới gật đầu một cái, "... Em chào anh rể.”
Thật sự đúng là anh rể ư!
Hoa Ngọc Thành đi ra cửa, sang thư phòng xử lý công việc, Cao Thanh Đức đi vào, ánh mắt khó tin, hỏi: "Chị, anh rể bình phục rồi sao?”
"Ừm." Cao Thanh Thu nhìn Cao Thanh Đức ngạc nhiên như vậy, cười một tiếng, "Có cần kinh ngạc như vậy không?”
Cao Thanh Thu đã quên trướcbkia, khi nhìn thấy Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên cô cũng đã kinh ngạc như thế nào.
"Vậy sau này anh ấy không cần ngồi xe lăn nữa hả?”
"Đúng vậy.”
Nhắc tới chuyện này, Cao Thanh Thu cũng rất vui vẻ.
Cao Thanh Đức ngồi xuống bên cạnh, nhìn Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu hỏi: " Sao em lại tới đây?”
"Anh rể nói chị bị thương,bảo em tới chơi với chị." Cao Thanh Đức quan tâm nói, "vết thương của chị thế nào rồi?”
"Không sao nữa rồi, anh rể em cứ làm quá lên." Cao Thanh Thu nói: "Anh ấy xin nghỉ cho chị, bắt chị ở nhà nghỉ ngơi”
Cao Thanh Đức nghe xong, hâm mộ nói: "Anh rể đối xử với chị thật tốt, em cũng muốn ở nhà chơi, không muốn đi học.”
"...”
Có một em trai cặn bã như này, Cao Thanh Thu không biết nên nói gì.
Cao Thanh Đức nói chuyện một lúc, kéo cô lên chơi game, sau đó gọi theo cả đội lên chơi cùng.