Chuyện dùng bữa này là do anh đồng ý, cho nên hậu quả như thế nào, anh đến thừa nhận.
Gặp Hoa Ngọc Thành muốn giữ lại Cố Thanh Thu, bà Cao tức giận đến nổi muốn đi qua tóm lấy Cố Thanh Thu, lại bị Lý Sơn chặn lại: “Bác gái à, ngài Hoa khách khí với ngài, bởi vì ngài là mẹ Cố Thanh Thu, ngài nên thức thời chút.”
Anh ta không phải Hoa Ngọc Thành, chọc tới anh ta, xác định anh ta sẽ không khách khí gì với bà ta đâu.
Lý Sơn rất cao, biểu cảm trên mặt lại vô cùng nghiêm nghị, đứng trước mặt bà Cao, khí thế áp đảo, bà Cao nhìn anh ta mới phát phiện Lý Sơn không dễ trêu vào, đành phải đi trước.
-
Sau khi bà Cao đi, phòng bao yên tĩnh trở lại.
Bà Hoa đứng dậy: “Chúng ta về nhà thôi!”
Hôm nay quả thật bà có chút đau lòng.
Trước đây đều là người khác đến nhà cầu gả cho con trai bà, mà giờ, Dương Nhạc Linh bỏ chạy thì thôi...ngay cả người như bà Cao cũng có thể mặt nhẹ mày cau với bà.
Hoa Châu Du thấy bà Hoa như vậy, vội đứng lên: “Ngọc Thành, bọn chị về trước, em ở đây xử lí một chút.”
“Được.”
Hoa Ngọc Thành là người bình tĩnh nhất, phảng phất người bà Cao công kích không phải là anh vậy.
Hoa Châu Du cùng ông bà Hoa rời khỏi phòng bao, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cố Thanh Thu, cơ thể cô một mực đang run rẩy, khuôn mặt dường như đang muốn chôn vào ngực mình, có thể nghe được tiếng khóc khẽ sụt sùi của cô.
Anh vuốt đầu cô, ôn nhu hỏi: “em khóc vì điều gì chứ?”
Tâm trạng Cố Thanh Thu hiện tại cực kì kém, tự trách và áy náy chiếm cứ lòng cô: “Em có lỗi với chú, có lỗi với mọi người...”
Lúc ba mẹ Hoa Ngọc Thành rời đi, nhìn rất không vui.
Đương nhiên rồi, nếu đổi thành bất cứ ai cũng không vui nổi được!
Những lời kia của bà Cao, ngay cả con gái bà là Cố Thanh Thu còn nghe không lọt, huống chi là nhà họ Hoa?
Khoảng khác này, thậm chí Cố Thanh Thu muốn chạy trốn cho rồi.
Cô nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành nói: “Chú à...”
“Sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn chăm chú Cố Thanh Thu, nhìn dáng vẻ áy náy của cô, anh thoáng đau lòng.
Việc hôm nay không thể trách cô, muốn gặp bà Cao là ý của anh, vừa bắt đầu thì Cố Thanh Thu đã nhắc nhở anh trước rồi.
Có điều, Hoa Ngọc Thành cũng không hối hận.
Nếu không tận mắt thấy được, có lẽ anh sẽ luôn không hiểu được mẹ Cố Thanh Thu là một người như thế nào, giờ đã tận mắt chứng kiến, anh chẳng những không trách cô, mà, càng thương cô hơn.
Nếu đổi thành người khác, có một người mẹ như vậy thì sớm đã bị ép đến điên rồi?
Lúc này, anh chỉ càng muốn bảo vệ cô.
Cố Thanh Thu cúi đầu thấp thỏm nói: “Nếu không thì, chuyện kết hôn coi như xong!”
Khi cô vừa nói xong câu này, liền cảm nhận được không khí quanh Hoa Ngọc Thành như lạnh xuống.
Anh nhìn Cố Thanh Thu, giọng nói lạnh như băng: “Em...hối hận đúng không?”
Đương nhiên là Cố Thanh Thu không có ý này.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành: “em rất vui vì có thể quen biết chú, đó là phúc phần của em. Nhưng mà, chú đối tốt với em như vậy, em thật lòng không muốn chú vì em mà chịu ủy khuất chuyện gì.”
Cố Thanh Thu không có chút tự tin nào có thể thuyết phục được ba mẹ mình, không thể nào lựa chọn xuất thân của mình.
Bất kể từ điểm nào, cô luôn cảm thấy được mình không có tư cách gì để làm cô dâu của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô đầy nghiêm túc, giọng nói rét căm căm: “Tôi chán ghét người nào nuốt lời.”
Anh đã bị Dương Nhạc Linh thất hứa một lần, nếu Cố Thanh Thu giờ lại như thế, anh sẽ hận cô.
Hoa Ngọc Thành anh không phải là thiên sứ, cũng không tốt bụng như Cố Thanh Thu đã nghĩ.