CHƯƠNG 1157: MUỐN HOẮC CHẤN ĐÔNG CHIỀU CHUỘNG
“Anh đến đưa chút đồ.” Hoắc Chấn Đông nói với Mộ Thập Thất: “Thắt chặt dây an toàn đi.”
“Sao anh không giúp em thắt?” Mộ Thập Thất nói: “Em sắp kết với anh thì anh phải thể hiện một chút chứ? Nếu không mà cứ gả cho anh như thế này, em nghĩ mình khá lỗ.”
Hoắc Chấn Đông rướn người tới, vươn tay giúp cô thắt dây an toàn: “Lỗ gì?”
“Cha mẹ đã nuôi nấng em lớn như vậy, cũng không phải bằng một hạt cơm mà có thể nuôi được. Anh nói em có lỗ không?” Mộ Thập Thất nhìn người đàn ông đang giúp cô thắt dây an toàn. Cô biết Hoắc Chấn Đông không mặn mà với hôn sự của hai người.
Cô không nghĩ mình thích hay yêu anh!
Tuy nhiên, cô cũng mong anh có thể đủ tiêu chuẩn thì mới bằng lòng lấy anh.
Nếu không sau khi gả đi, hai người vẫn lạnh nhạt như vậy, cô thà rằng không gả!
Hoắc Chấn Đông giúp cô thắt dây an toàn, hai người hiếm khi gần gũi như vậy.
Đôi mắt của Mộ Thập Thất to và sâu, dường như ẩn chứa một đại dương bên trong.
Hoắc Chấn Đông giả vờ bình thường, nói: “Nghe nói những ngày này em đã ở với Thu?”
“Vâng.” Mộ Thập Thất gật đầu, nói: “Cô ấy đến làm việc, em làm cùng cô ấy, em còn thắc mắc tại sao anh lại đột ngột đến tìm em như vậy, hoá ra là vì cô ấy!”
Cô nhìn Hoắc Chấn Đông đầy ẩn ý.
Hoắc Chấn Đông giấu giếm: “Anh không có.”
“Anh có.” Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông, như thể đột nhiên nắm lấy trái tim anh, cô hung dữ nói: “Còn muốn lừa em, anh nghĩ em là đồ ngốc sao?”
Hoắc Chấn Đông không giải thích mà lái xe đi.
Mộ Thập Thất thấy anh như vậy, nói: “Đã lâu như vậy, anh vẫn còn thích Thu, nên em rất buồn.”
“…” Hoắc Chấn Đông nhìn Mộ Thập Thất: “Em buồn vì chuyện gì?”
Cô không có tình cảm với anh, cho dù anh có thích Cao Thanh Thu, cũng không liên quan gì đến cô!
Cho đến nay, anh chưa bao giờ để tâm đến loại tình cảm Mộ Thập Thất dành cho anh.
Mộ Thập Thất nói: “Cha mẹ em coi em như bảo bối, để em gả cho anh, nhưng trong lòng anh luôn thích người khác. Anh nói em có buồn không?”
“Anh không có quan hệ gì với Thu cả, hai chúng ta kết hôn rồi anh sẽ tốt với em.” Anh sẽ cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng, sẽ bảo vệ cô và yêu thương cô.
Mộ Thập Thất cười, nói đùa: “Tuy nhiên, với điều kiện của em, em có thể tìm được một người yêu em bằng cả trái tim và tốt với em, tại sao em lại đồng ý gả cho anh?”
Hoắc Chấn Đông im lặng khi cô hỏi câu này.
Sau một lúc, anh nói: “Nếu hối hận, em có thể hủy cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào.”
Chuyện hôn sự thì hai người đều phải cùng đồng ý, anh không ép buộc cô.
Nếu không chấp nhận được, cô có thể từ chối bất cứ lúc nào.
Mộ Thập Thất ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu: “Anh thật quá đáng.”
“Sao anh lại quá đáng?”
Hoắc Chấn Đông nhìn Mộ Thập Thất.
Mộ Thập Thất nói: “Anh không dỗ dành em, động một chút là nói tới chuyện hủy hôn sự, không có chút chân thành nào cả.”
Cô muốn huỷ hôn! Nhưng gia đình cô không đồng ý!
Cùng anh trải qua mấy năm này cũng không còn quá trẻ.
Gia đình đặc biệt lo sợ cô trở thành gái ế.
“Em muốn anh dỗ thế nào?” Hoắc Chấn Đông nhìn đồ quỷ thông minh này.
Cô suốt ngày chỉ biết gây rắc rối cho anh.
Mộ Thập Thất nói: “Anh tự nghĩ đi! Anh dỗ người con gái anh thích như nào thì anh cứ dỗ em như vậy.”
“Nhưng anh không thích em.”
“…” Mặt Mộ Thập Thất đen lại: “Anh nói chuyện như vậy anh sẽ bị đánh đó anh biết không?”
Hoắc Chấn Đông liếc nhìn Mộ Thập Thất, anh không phải không muốn dỗ cô, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Mộ Thập Thất anh lại dỗ không nổi.