Nhưng mà, anh đã trở về làm Hoa Ngọc Thành của trước đây.
Anh là từng là người cô ta thích nhất, sùng bái nhất, là người đàn ông ưu tú nhất ở trong mắt cô ta...
Dương Nhạc Linh bụm mặt, nhất thời có một loại cảm giác như đầu óc muốn nổ tung.
Cô ta cứ ngồi đó không đi, nhân viên phục vụ thấy vậy đi tới, "chào cô, xin hỏi cô có muốn dùng thêm gì nữa không?”
Mọi người đều cảm thấy Dương Nhạc Linh là lạ, cũng không biết rốt cuộc có nên dọn bàn ăn xuống hay không.
Dương Nhạc Linh nghe xong, lúc này mới đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn.
Khi về đến nhà, cả người vẫn còn chìm trong khiếp sợ, có chút choáng váng gọi cho Thẩm Niệm Niệm.
Cũng không lâu lắm, Thẩm Niệm Niệm tới nhà họ Dương, thấy Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, không hiểu hỏi: "Cậu sao thế?”
Bình thường Dương Nhạc Linh đều luôn là người bình tĩnh nhất, nhưng mà hôm nay nhìn qua, thật giống như có gì không đúng.
Thẩm Niệm Niệm sờ trán của Dương Nhạc Linh hỏi, "Bị bệnh à?”
Dương Nhạc Linh nắm lấy tay Thẩm Niệm Niệm, giọng ảo não: "Mình tự chơi chết mình rồi.”
hiện tại cô ta thật sự muốn bóp chết chính mình.
Cho tới bây giờ không có cảm giác mình từng đần giống như bây giờ!
Nếu như khi đó cô ta không bỏ đi, chỉ cần chờ một thời gian, ở lại bên cạnh Hoa Ngọc Thành, hiện tại anh bình phục, khẳng định sẽ yêu cô ta đến chết không rời.
Mà không phải giống như bây giờ, ngay cả thân phận vợ của anh cũng bị Cao Thanh Thu cướp mất.
Thẩm Niệm Niệm lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Lần đầu tiên nghe thấy Dương Nhạc Linh hoảng loạn như thế,Thẩm Niệm Niệm cũng khá bất ngờ.
Dù sao Dương Nhạc Linh bình thường luôn là người cao ngạo lý trí.
Dương Nhạc Linh nhìn sang Thẩm Niệm Niệm, ánh mắt vô hồn, có chút tuyệt vọng nói: "Hoa Ngọc Thành bình phục thật rồi.”
"Gì?”
"Anh ấy đứng lên thật rồi." Dương Nhạc Linh hai tay che mặt, gục xuống đầu gối, trong âm thanh có chút bối rối, "Làm sao bây giờ? Hôm nay mình còn ở trước mặt anh ấy nói những lời như vậy.”
Còn trách cứ anh phá hoại quan hệ của mình và Chấn Đông.
Thẩm Niệm Niệm tỏ ra khó tin: "Không thể nào? Mẹ anh ấy nói với mình như thế cơ mà.”
Lúc trước cô ta nói Hoa Ngọc Thành đứng lên được, Dương Nhạc Linh còn không tin cơ mà.
"Là sự thực." Dương Nhạc Linh hiện tại chỉ muốn bóp chết bản thân mình, "mình tận mắt nhìn thấy.”
...
Khi Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đã về đến nhà, Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế sa lon, Cao Thanh Thu đi pha cà phê cho anh.
Người nào đó bình thường chỉ uống trà hôm nay nói muốn uống cà phê cô pha,cho nên Cao Thanh Thu liền đi làm.
Sau khi cô pha xong, đặt ở trước mặt anh, ngồi xuống ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu vẫn nhìn chằm chằm vào mình, khó hiểu hỏi: "Nhìn anh như vậy làm cái gì?”
"Em đang suy nghĩ cô Dương Nhạc Linh đó đang hối hận đến đâu.”
Mới vừa lúc pha cà phê, Cao Thanh Thu còn ngẩn người nhớ lại cảnh tượng lúc Hoa Ngọc Thành đứng lên, càng nghĩ càng cảm thấy anh thật là đẹp trai.
Nhất là khi anh còn bình tĩnh như vậy nói với Dương Nhạc Linh, anh sẽ gọi cho Chấn Đông.
Không biết tại sao, từ đầu tới cuối anh không cần lên tiếng chửi Dương Nhạc Linh một câu, nhưng Cao Thanh Thu lại cảm thấy, thoải mái, đặc biệt thoải mái.
Hoa Ngọc Thành bưng cà phê lên,, "Nghĩ đến những chuyện nhàm chán kia làm cái gì, em viết xong truyện hôm nay để đăng lên rồi à?”
"Chưa xong" Cao Thanh Thu tràn đầy tò mò hỏi: "ông xã, lúc trước anh không chịu nói ra chuyện chân anh bình phục, không phải chính là đợi hôm nay đấy chứ?”
Chờ lúc Dương Nhạc Linh đến trước mặt anh tìm chết, cố ý làm cho cô ta khó chịu.
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh mà nhàm chán như vậy sao?”