Bà Dương cứng đờ, dùng ngữ khí lấy lòng nói: "Bà thông gia, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, cái này cũng là vì muốn tốt cho Ngọc Thành không phải sao? Con bé này cuồng vọng lại không có văn hóa, ở bên ngoài không chừng suốt ngày gây chuyện cho nhà họ Hoa.”
Rõ ràng người này chính là tới tìm phiền toái.
Hơn nữa, chính là vì nhắm vào mình, Cao Thanh Thu cũng không phải là người cam chịu thua thiệt.
Nhưng mà đối phương dù sao cũng lớn tuổi hơn mình, Cao Thanh Thu cũng không thể cãi nhau tay đôi với bà ta.
Cô chỉ ra vẻ ủy khuất, nói với bà Hoa: "Mẹ ơi, con xin lỗi, con cũng không muốn gây chuyện đâu, nhưng vì cô Dương quá đáng quá.”
"Quá đáng?" Bà Dương vừa nhìn thấy bộ dáng này của Cao Thanh Thu, liền cảm thấy tức giận, "Rõ ràng là cô tạt nước ướt hết con tôi, còn nói con bé quá đáng? Cô có biết xấu hổ hay không?”
Bà Hoa dĩ nhiên là nghiêng về Cao Thanh Thu bên này, bà hỏi: "Dương Nhạc Linh đã làm gì con?”
Cao Thanh Thu ủy khuất nói: "Lúc trước khi chồng con còn chưa bình phục, Dương Nhạc Linh mỗi lần gặp anh ấy đều cảnh cáo anh ấy phải trách xa cô ta, còn toàn nói mấy lời nghe rất khó nghe. Hiện tại thấy anh ấy bình phục. Cô Dương tìm con, nói...”
"Nói cái gì?" Bà Hoa lo lắng hỏi.
Bà Dương ngồi ở một bên, nhìn thấy Cao Thanh Thu từ trong mắt còn chảy ra mấy giọt nước mắt, bộ dáng tội nghiệp, ngón tay bà ta túm thật chặt ở chung một chỗ.
Nếu không phải có bà Hoa ở chỗ này, bà ta nhất định sẽ túm Cao Thanh Thu lại đánh một trận.
Cao Thanh Thu cố ý nhìn bà ta một cái, mới mở miệng nói: "Cô Dương đưa tiền muốn con ly dị với Ngọc Thành,còn nói con không xứng làm vợ của anh ấy, chỉ có cô ấy mới xứng.”
"Mẹ nhổ vào!" Nghe xong Cao Thanh Thu nói, bà Hoa giận đến bất chấp hình tượng, "Cô ta bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi à?”
Cao Thanh Thu tiếp tục tỏ ra càng thêm đáng thương, "Con thừa nhận con hắt nước cô ấy đúng là có chút quá đáng, nhưng mà khi đó con thật sự rất tức giận. Dù thế nào con cũng đã là vợ hợp pháp của Ngọc Thành, cô ấy lại chạy tới nói như vậy, cho nên, con không nhịn được.”
Cao Thanh Thu biết rõ, rất nhiều lúc, tỏ ra thế yếu một chút, cũng chẳng có gì xấu, cho nên, liền đem kỹ xảo của mình toàn bộ phát huy.
Bà Hoa thấy Cao Thanh Thu khổ sở, nước mắt lưng chòng, vội vàng vỗ vai cô an, "Không trách con được, nếu là mẹ,mẹ đã cào nát mặt kẻ nào dám nói với mẹ như thế rồi,chỉ giội có một chai nước còn quá nhẹ! Cô ta tưởng mình là ai mà dám nói với còn như thế?”
Mẹ Dương Nhạc Linh vốn là muốn tới cửa ăn vạ, thừa cơ cho Cao Thanh Thu một bài học, kết quả, phát hiện mình mới nói hai câu, ngược lại càng làm bà Hoa ghét con gái mình hơn, sững sờ ở một bên, không biết nói cái gì cho phải.
Bà Hoa mặc dù bình thường rất bình tĩnh, nhưng một khi nổi giận, vẫn có chút đáng sợ.
Bà trấn an Cao Thanh Thu xong, mới trừng mắt về phía mẹ Dương Nhạc Linh, "Nhà bà giỏi nhỉ, con gái của bà ở trường dám ăn nói ngông cuồng với con dâu nhà tôi bị dội cho chai nước liền coi như xong tôi cũng không buồn tính toán, hiện tại bà cũng chạy tới đây muốn bắt nạt con bé! Bà tưởng người nhà chúng tôi chết hết rồi đúng không?”
"Không phải..." Bà ta làm sao dám có suy nghĩ như thế cơ chứ?
Chẳng qua bà ta muốn tới bắt nạt Cao Thanh Thu không có chỗ dựa mà thôi.
Nhưng bà ta lại không ngờ được bà Hoa lại che chở cho Cao Thanh Thu như con gái ruột thế này?