Cao Thanh Thu nói: "Nói cái gì lo em sợ sấm, anh chính là muốn lấy cớ ở lại chỗ này của em."
Phí nhiều tâm tư như vậy.
Hoa Ngọc Thành có chút vô tội nói: "Bị em nhìn ra rồi à?"
Cao Thanh Thu nhức đầu hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Anh cũng không biết anh muốn thế nào." Hoa Ngọc Thành thân mật nói: "Là em đòi ly dị, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói anh đồng ý. Anh muốn thấy em, chẳng nhẽ không thể tới gặp em sao?"
"..." Anh khảnh khái thừa nhận kiểu có lý chẳng sợ.
Phảng phất anh không có gì không đúng cả.
Cao Thanh Thu cũng không biết phải nói cái cho gì tốt.
Hoa Ngọc Thành nhích lại gần, cái giường này không lớn, anh bá đạo đưa mắt nhìn thẳng vào mắt của cô: "Em có biết không? Khi không có em ở bên cạnh anh, mỗi một giây, mỗi một phút anh đều nhớ em."
"..." Cao Thanh Thu e thẹn: "Anh rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn."
"Anh sẽ chờ." Hoa Ngọc Thành nói tiếp: "Chờ đến một ngày em cảm thấy muốn trở lại bên cạnh anh."
Cao Thanh Thu đưa tay ra, vuốt ve vành tai của anh, cô cũng không biết từ lúc nào mình lại hình thành thói quen này, thích vuốt ve nơi này.
Nghe anh nói chuyện, cô cũng không lên tiếng.
Hoa Ngọc Thành nắm lấy bàn tay không an phận kia, "Em đang ám chỉ em muốn anh sao?"
"..." Cao Thanh Thu vội vàng rút tay về, "Không có."
Hoa Ngọc Thành đã trở mình, đặt cô ở dưới thân, "bảo bối, em biết hiện tại anh đang suy nghĩ gì không?"
"Nghĩ cái gì?" Cái tư thế này mập mờ làm cho mặt của Cao Thanh Thu nóng lên.
Hoa Ngọc Thành cắn nhẹ lên môi của cô, "Muốn để cho em mang thai con của anh. Như vậy, em sẽ không nghĩ muốn rời khỏi anh nữa."
Như vậy, cô cũng sẽ không hoài nghi anh rốt cuộc có yêu cô hay không nữa.
Thân thể của Cao Thanh Thu bởi vì những lời này mà trở nên căng thẳng, nơi đó cũng bắt đầu dạo dực.
Hoa Ngọc Thành cảm giác được biến hóa của cô, cười một tiếng, "Đùa với em thôi, em còn nhỏ như thế, chúng ta không vội sinh con."
Nói là thế nhưng tay anh lại không an phận mà đưa vào trong quần áo ngủ của cô...
Cao Thanh Thu ho khan một tiếng, kéo tay anh ra, "Ở đây không có cái đó."
"Không sao, anh không cho vào đâu."
Cao Thanh Thu: "..."
Cô kháng nghị với Hoa Ngọc Thành: "Anh có thể đứng đắn một chút không? Không phải nói lo em sợ sấm sao, nhưng em cảm giác thế nào cũng thấy anh đến đây chiếm tiện nghi vậy?"
Hoa Ngọc Thành không nói gì, cúi xuống hôn lên môi cô, đôi bàn tay thoăn thoắt không hề có ý ngừng lại.
Bảo bối của anh nói anh đến chiếm tiện nghi, vậy anh còn phải e dè gì nữa?
Anh lưu manh thì thầm vào tai cô: "Anh chỉ muốn xem xem, lúc anh không ở bên cạnh em, em có thiếu thứ gì hay không."
"... Có thể thiếu cái gì?" Cao Thanh Thu không nhịn bật cười.
Hoa Ngọc Thành nói: "Có cảm thấy thiếu người nào không?"
Cao Thanh Thu hơi sững sờ, nhìn Hoa Ngọc Thành, "người đó là anh sao?"
"Ừm." Một tay Hoa Ngọc Thành để trước ngực cô: “Muốn sờ thử, còn hay là không?”
,
"..." Cao Thanh Thu cảm giác giây thần kinh trên trán của mình giật giật, tay anh đang làm gì vậy chứ?
-
-
Buổi sáng, bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, trong phòng hai người còn đang ngủ,,trong căn phòng an tĩnh, tiếng chuông điện thoại reo hai lần thì rốt cuộc chủ nhân của nó phải cầm lên.
Hoa Ngọc Thành nghe điện thoại, "A lô?"