Dương Nhạc Linh nhíu mày, yếu ớt nói: "Chị, chị làm em đau quá.”
Hoa Châu Du nhìn thấy bộ dạng dối trá của Dương Nhạc Linh, cũng không vội buông cô ta ra, đau là được rồi, Hoa Châu Du lúc này chỉ hận không thể làm cho cô ta đau hơn, phải đau hơn nữa thì cô ta mới nhớ kĩ được, ngữ khí của chị cũng rất cường thế: "Dương Nhạc Linh, tôi không biết cô nghĩ như thế nào, lúc trước cô ruồng bỏ Ngọc Thành nhà tôi, đây là lựa chọn của cô, chúng tôi không có cách gì. Nhưng mà bây giờ, tôi hy vọng cô biết rõ, Ngọc Thành đã kết hôn rồi, vợ của nó là Cao Thanh Thu, nếu cô còn dám bài trò chọc ngoáy phá hoại quan hệ của hai đứa nó, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cô.”
Dương Nhạc Linh là chị giới thiệu cho Hoa Ngọc Thành, chuyện này, đương nhiên chị phải là người thu dọn
Dương Nhạc Linh nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Hoa Châu Du, nước mắt đầm đìa.
Hoa Châu Du ngẩn người, buông tay cô ta ra, nghe cô tả thút thít nói: "Chị Châu Du, lúc trước không phải là chị cũng hy vọng em và Ngọc Thành lấy nhau sao? hiện tại em tự nguyện ở bên anh ấy, chỉ hy vọng Ngọc Thành có thể cho em cơ hội này.”
"Cô tự nguyện?" Hoa Châu Du đứng ở trước giường cười lạnh một tiếng, "Cô nghĩ cô đã bước chân bỏ đi rồi, hiện tại còn có thể trở về được nữa sao, cô nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn có thể giống như lúc trước coi cô là báu vật mà nâng niu sao? Cô suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Dương Nhạc Linh cúi đầu, hiển nhiên đã quên bộ dạng kiêu ngạo lúc mới trở về của mình, bây giờ chỉ còn lại sự yếu hèn bi lụy, "Em thật sự biết lỗi rồi, em sẽ sửa hết mà, em sẽ không bao giờ như vậy nữa! Em rất yêu Ngọc Thành... Chị cho em một cơ hội, có được không?”
Hoa Châu Du cũng không phải là dễ dụ, "Cô càng như vậy tôi chỉ càng ghét cô hơn thôi! Em trai tôi đã kết hôn rồi, bây giờ cô còn muốn làm kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình mà nó vất vả mới có được sao?”
Hiện tại nhìn lại Dương Nhạc Linh, Hoa Châu Du chỉ cảm thấy tim của mình đau nhói.
Bây giờ nhìn thấy cô ta còn mặt dày muốn trở lại, càng lộ ra sự nực cười.
Biểu tình của Dương Nhạc Linh cứng đờ. Cô ta không hề cảm thấy mình là người thứ ba mà Cao Thanh Thu mới là kẻ thứ ba đáng ghét đáng kinh tởm..
Cô ta khóc thút thít, "Em mới là vợ chưa cưới của Ngọc Thành, em chờ đợi anh ấy bao nhiêu năm, giành cả thanh xuân chỉ để yêu một mình anh ấy! Em đã làm nhiều như thế chị đều nhìn thấy mà, không phải sao?”
Lúc trước Hoa Ngọc Thành lạnh nhạt với Dương Nhạc Linh, Hoa Châu Du còn cảm thấy bất bình thay cho cô ta.
Dương Nhạc Linh tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, Hoa Châu Du sẽ tha thứ cho cô ta.
Hoa Châu Du không nghĩ tới cô ta còn lấy chuyện trước kia ra để nói.
Nghĩ đến lúc trước mình đối xử tốt với Dương Nhạc Linh như vậy, Dương Nhạc Linh lại phụ chị, phụ em trai chị, phụ cả nhà họ Hoa của chị, Hoa Châu Du tức muốn hộc máu, "Trước kia là tôi bị mù mắt mới cảm thấy cô có thể trở thành vợ của Ngọc Thành nhà tôi. Chẳng lẽ bản thân cô đã làm cái gì, trong lòng không rõ ràng sao? Ngọc Thành bị thương, cô có tới thăm nó một lần nào không? Bây giờ cầu xin sự tha thứ, quá muộn rồi!”
Chị đã sớm muốn nhìn thấy bộ dạng hối hận của Dương Nhạc Linh, không nghĩ tới thật sự thấy được nhanh như thế.
Báo ứng thật là khó chịu!
Dương Nhạc Linh nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Hoa Châu Du, dùng tia hi vọng cuối cùng cầu xin, "Chị, em thật sự biết lỗi rồi. Chị tha thứ cho em nốt lần này thôi, được không? Chị nói giúp em vài lời trước mặt Ngọc Thành chắc chắn anh ấy sẽ mềm lòng mà tha thứ cho em, em nhất định sẽ cảm kích chị cả đời.”
Gương mặt yếu đuối này của cô ta bật khóc nức nở đều làm cho người ta phải thương xót mềm lòng.
Đáng tiếc, chuyện cô ta đã làm, có khóc chết ngất ở đấy cũng vô dụng.
"Không bao giờ." Hoa Châu Du cao lãnh nói: "Em trai tôi hiện tại đang sống rất hạnh phúc bên vợ của nó, còn cần người phụ nữ như cô sao?”