Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình khá đa năng, cho dù có cái gì không biết, học một ít sẽ biết, nhưng riêng việc khâu vá này... Cũng quá làm khó người ta rồi đi?
Tên Cố Sâm này là cực phẩm gì mà thậm chí ngay cả loại chuyện này đều có thể học được?
Hoa Ngọc Thành đi xuống, đứng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, "Lại đang nói xấu anh phải không?"
Anh kiên quyết không thừa nhận, mình không bằng Cố Sâm.
Anh không cần biết gì hết, ở trong mắt vợ anh, anh nhất định phải giỏi nhất!
Cao Thanh Thu bị anh làm cho sợ hết hồn, nhìn anh, có chút chột dạ: "Không có mà!"
Nói anh không biết khâu vá, cũng không tính là là nói xấu chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua Cố Sâm, nói: " Anh lại tới muộn rồi!"
Ngày hôm qua là sinh nhật Hoa Ngọc Thành, vậy mà hôm nay Cố Sâm mới tới.
Cố Sâm cười nói: "Xin lỗi, tôi có việc phát sinh ngoài ý muốn, quả thực không đi được, tối nay mời cậu uống một bữa."
Khoảng thời gian này Cố Sâm vô cùng bận rộn, liền ngay cả Hoắc An An cũng để cho Hoắc Chấn Đông mang đi, tối hôm qua muốn tới, kết quả không tới được.
Cao Thanh Thu nhìn bọn họ nói chuyện, cảm giác quan hệ của Chồng mình với Cố Sâm cũng rất tốt.
Hoa Châu Du đi ra, nhìn thấy Cố Sâm, nói: " Chú Đến rồi đấy à."
"Chị dâu." Cố Sâm ở trước mặt Hoa Châu Du, vẫn rất lễ phép.
Hoa Châu Du nói: "Anh chú không có ở đây, chắc buổi tối mới về."
Cố Trường Bình hôm nay đi ra ngoài, không ở chỗ này, nhưng tối hôm qua cũng ở lại đây.
Cố Sâm cười nói: "Vâng, em biết rồi, buổi tối em sẽ ở lại."
Cùng Hoa Châu Du chào hỏi xong, Cố Sâm mang theo Hoắc An An về phòng.
Lâu rồi không được gặp vợ, anh dĩ nhiên muốn ở riêng với vợ, tự mình kiểm tra xem trên người vợ mình có thiếu miếng thịt nào hay không?
Hoắc An An ngồi ở trên ghế sa lon, Cố Sâm nhìn cô, hỏi, "Hai ngày nay em có ngoan không?"
" Có ạ." Hoắc An An gật đầu, nhìn Cố Sâm, " Anh thưởng cho em đi."
Cố Sâm nở nụ cười, hôn lên mặt cô một cái, "Được chưa?"
"Chỉ một cái thôi à?" Hoắc An An biểu hiện rất rõ ràng là mình không vui.
Cố Sâm để cho cô ngồi ở bên người mình, cầm tay cô, "Buổi tối lại thưởng tiếp."
" Em muốn ngay cơ."
"..." Nếu như không phải biết cô đơn thuần cái gì cũng không biết, Cố Sâm cảm thấy bản thân mình là một người đàn ông, cũng muốn nghĩ sai.
Anh nhìn cô, cúi đầu xuống, hôn một nụ hôn sâu lên môi cô rồi mới hỏi: " Như thế được chưa?"
Hoắc An An đưa tay ôm Cố Sâm, ỷ lại hỏi: " Anh làm gì mà giờ mới đến?"
Hoắc An An có thói quen, cứ đến tối liền sẽ không nhịn được đi khắp nơi tìm anh, không thấy anh, liền sẽ cảm thấy sợ hãi, sợ anh sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt mình.
"Công việc của anh hơi bận." Cố Sâm nhìn cô, chỉ hận không thể bỏ cô vào túi mang theo bên người.
Nhưng anh cũng có lúc bận rộn, thật sự không thể để ý tới cô.
-
Buổi tối, Cố Sâm ăn cơm ở Nhà họ Hoa, Hoắc Chấn Đông cũng ở đó.
Lúc Bọn họ ăn cơm, còn trò chuyện vài chuyện làm ăn, Cao Thanh Thu ở bên cạnh nghe, học hỏi kinh nghiệm.
Sau khi ăn xong, mấy người đàn ông còn muốn chụp ảnh làm kỉ niệm, Cao Thanh Thu cầm máy ảnh giúp bọn họ chụp vài tấm.
Sau buổi cơm tối, trở lại phòng của mình, Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, gửi ảnh hôm nay cô chụp cho bọn họ.
Hoắc Chấn Đông xem xong trả lời lại: "Cảm ơn Thanh Thu."
Cao Thanh Thu nhìn ảnh đại diện của anh ta, không biết tại sao cô lại nhớ tới chuyện Vũ Minh Hân nói Hoắc Chấn Đông thích mình.
Cô cảm thấy phục sát đất, không biết sao Vũ Minh Hân có thể nghĩ Hoắc Chấn Đông thích mình?
Người anh ta yêu rõ ràng là Dương Nhạc Linh.