Mặc dù như thế, Hoa Ngọc Thành vẫn tiến tới bên cạnh Cao Thanh Thu, "xem cái gì?"
Cao Thanh Thu quay đầu lại, nhìn biểu tình nghiêm túc của Hoa Ngọc Thành, nở nụ cười, "chú tức giận thật sao?"
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng.
Mặc dù không đến nỗi thật sự tức giận, nhưng cũng cũng không muốn nói chuyện với cô.
Trừ phi cô tới dỗ ngọt anh!
Gọi vài tiếng ông xã, anh sẽ châm chước tha thứ cho cô một lần.
Hoa Ngọc Thành hiện tại dễ dụ cực kì, chỉ là xem Cao Thanh Thu có dỗ dành anh không thôi.
"Cái này cho chú!" Cao Thanh Thu từ trong balô lấy ra một cái hộp, đưa cho Hoa Ngọc Thành.
"Đây là cái gì?" Mặc dù nội tâm đã đoán được mấy phần, nhưng Hoa Ngọc Thành vẫn là khắc chế chính mình, không để cho mặt biến đổi quá nhanh.
"Qùa đó!" Cao Thanh Thu nói: "chú không phải là muốn có quà sao?"
Cô nói xong, chủ động giúp anh đem cái hộp mở ra, vừa cùng anh giải thích: "chú tốt với em như vậy, em làm sao có thể quên quà của chú?"
Cô mua cho Hoa Ngọc Thành một cái cái kẹp cà vạt.
Hoa Ngọc Thành khắc chế nội tâm đang vui sướng, không có để cho chúng nó ở trên mặt biểu lộ ra, chẳng qua là hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi, "Nếu mua rồi, tại sao không đưa cho anh ngay?"
Còn cố ý trêu tức anh, nói không mua quà cho anh!
Anh coi như thông suốt rồi, cô vợ này của anh suốt ngày muốn trêu chọc anh.
Cao Thanh Thu có chút ngượng ngùng nói: "em mua xong, lại có chút hối hận, luôn cảm thấy nó không xứng với chú."
Mua xong cô mới phát hiện,cái Lý Sơn đeo còn đắt hơn cái này nhiều, nhất thời liền cảm giác có chút không lấy ra được, nghĩ không thông.
Cô nói xong, Hoa Ngọc Thành đã cài quà cô tặng lên cà vạt của mình.
Dùng đồ bà xã tặng mà cứ cảm thấy lâng lâng, tự hào vô cùng, anh có quà vợ tặng này.
"Đẹp lắm." Anh kiêu ngạo nói.
Cao Thanh Thu nguyên bản còn thấp thỏm, nhìn thấy phản ứng của Hoa Ngọc Thành, nhịn không được bật cười.
Món quà mặc dù không quá đắt, nhưng đeo lên người là Hoa Ngọc Thành, cái kẹp cà vạt trong nháy mắt trở nên cao quý.
Cao Thanh Thu đưa tay, muốn giúp anh tháo ra, "em giúp chú tháo ra nhé."
Tay cô mới vừa đưa ra liền bị Hoa Ngọc Thành nắm lại, "Không cần."
-
đến giờ ăn cơm, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành xuống phòng ăn, phát hiện Kỷ Minh Viễn cũng đang ở đây.
Anh ta là bác sĩ điều trị của Hoa Ngọc Thành, Nhà họ Kỷ và Nhà họ Hoa cũng coi là thân thiết.
Hiếm thấy anh ta rảnh rỗi, bà Hoa liền gọi điện thoại gọi Kỷ Minh Viễn tới nhà ăn bữa cơm.
"Chào bác sĩ Kỷ." Cao Thanh Thu từng gặp anh ta hai lần, còn nhớ mang máng về anh ta.
Kỷ Minh Viễn cười một tiếng, "chào mợ Hoa."
"Sao cậu lại tới đây?" Cao Thanh Thu đẩy Hoa Ngọc Thành tới cạnh bàn ăn, nghe thấy Hoa Ngọc Thành hỏi Kỷ Minh Viễn.
Kỷ Minh Viễn trả lời: "cô gọi em tới, không phải lo lắng chuyện của cậu sao."
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía bà Hoa, "Mẹ."
Anh biết người nhà đều đang lo lắng tình hình sức khỏe của anh.
Bà Hoa sợ anh suy nghĩ lung tung, cười một tiếng, "mẹ lâu rồi không nhìn thấy Minh Viễn nên gọi nó qua đây ăn bữa cơm. Gần đây không biết làm sao mà lưng mẹ đau quá, lại chẳng có thời gian đến bệnh viện, nên mẹ mới bảo Minh Viễn qua đây khám cho mẹ."
Hoa Ngọc Thành biết, bà Hoa là sợ nhắc đến tình hình sức khỏe của anh, anh sẽ đau lòng nên kiếm tạm một cái cớ.
Trong chuyện này, mọi người đều biết rõ trong lòng, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Ăn cơm xong, Hoa Ngọc Thành cùng bà Hoa ra phòng khách, anh bình thường bận rộn với công việc, rất ít khi ở bên người nhà. Hôm nay muốn trò chuyện với mẹ một chút.
Mẹ con bọn tâm sự, Cao Thanh Thu cũng không tiện quấy rầy, trực tiếp ra ngoài ban công