Hoa Ngọc Thành nói: "Hôm nào giới thiệu cho em làm quen sau. Biết hai ngày nay em bận nên anh không làm phiền em."
Cao Thanh Thu cười một tiếng, "Bạn của anh nhìn thấy em, sẽ không cười anh đấy chứ?"
"Cười cái gì?" Hoa Ngọc Thành rót cho bản thân một ly trà.
Cao Thanh Thu nói: "Cười vợ anh cái gì cũng không biết."
Cô biết mình còn có rất nhiều thứ cần phải học tập.
Cô bây giờ, hiểu biết nông cạn.
Thậm chí chỉ là bắt tay với người khác,cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng khẩn trương...
Nếu để cho bạn bè của anh thấy được, khẳng định sẽ chê cười anh, cô rất làm Hoa Ngọc Thành mất mặt.
Hoa Ngọc Thành nói: "Bọn họ dám sao?."
Cao Thanh Thu cười lên, "Cũng đúng, ai bảo em có chồng bảo kê cơ chứ!"
"..." Anh ôn nhu xoa xoa đầu của cô, "Nhanh ăn cơm đi!"
Mấy ngày không gặp mặt,anh rất nhớ, rất nhớ cô.
Sau khi trở về phòng, Cao Thanh Thu ngồi ở trong lòng Hoa Ngọc Thành, hai người ở bên cửa sổ, ngắm cây Giáng sinh.
Trong phòng không mở đèn,
Cao Thanh Thu bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong lồng ngực, cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Lúc trước, cô luôn cảm thấy, chỉ cần có đồ ăn ngon chính là hạnh phúc.
Nhưng mà bây giờ, cô đối với hạnh phúc có định nghĩa mới, đó chính là, có anh ở bên cạnh, được anh yêu thương, đây mới là hạnh phúc.
Cao Thanh Thu cảm giác vòng tay của anh đặc biệt ấm áp, tay anh nắm lấy tay cô, cưng chiều hỏi, "Hôm nay biểu diễn như thế nào rồi?"
Nhắc tới cái này, Cao Thanh Thu đổi sắc mặt, "em không được diễn."
"Tại sao?"
"Mọi người đều đang đồn em có thai, sau đó cô giáo cắt vai diễn của em, để cho Lâm Vi diễn." Nhắc tới Lâm Vi, trong lòng Cao Thanh Thu rất khó chịu, rất bi thương.
Hai ngày nay hai người trừ lúc tập luyện ra thì đều không nói lời nào.
Hoa Ngọc Thành nghe xong, ngẩn người, "Những thứ này sao không nghe em nhắc trong điện thoại? Em lại không nghe lời rồi phải không?"
"Sao em không nghe lời chứ?" Cao Thanh Thu tỏ ra vô tội: "em rất nghe lời mà!"
Hoa Ngọc Thành đặt cằm lên trên vai của cô, than thở, "Không phải nói rồi sao, có chuyện gì xảy ra cũng không được giấu anh. Em mà nói ra có phải anh xử lý giúp em luôn rồi không!?."
Cô nhìn anh, cười an ủi: "Không có chuyện gì, cả đời dài như vậy, làm sao có thể cả đời không chịu chút ủy khuất. Hơn nữa, hôm nay mẹ và chị đến trường học, đã giúp em xả giận rồi!"
Hoa Ngọc Thành tỏ ra không tưởng tượng được, nói: "Cho nên anh là người cuối cùng biết chuyện này?"
Cao Thanh Thu nghe ra từ trong giọng nói của của anh có chút bất mãn, lấy lòng nói: "ông xã, đừng nóng, em thật sự không sao mà. Em cũng không phải là trẻ con, cũng không thể cái gì cũng để cho anh giúp em giải quyết mà? Bây giờ mọi người đều là như vậy, chỉ thích ở sau lưng nói xấu, bôi nhọ người mà mình không ưa. Chuyện Duy nhất làm cho em đau lòng là Lâm Vi... Cô ta thích Đinh Cẩn, làm sao em cũng không thể nghĩ tới, cô ta lại giống như Vũ Minh Hân ban đầu, đâm trộm một nhát sau lưng em"
Nói xong câu này, trong mắt của Cao Thanh Thu, có vài phần bi thương.
"Lâm Vi?" Hoa Ngọc Thành cau mày.
Là người lúc trước đã từng tới nhà, quan hệ rất tốt với Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu có chút đau lòng, nói: "Đúng vậy! Anh nói xem, trên đời này, chẳng nhẽ không còn ai đáng để tin tưởng nữa sao?"