Hoắc Chấn Đông cũng không nghi ngờ, cho là cô thực sự không biết: "Vậy khi nào đến nơi thì nhớ hỏi địa chỉ rồi báo cho anh biết nhé."
-
Cúp điện thoại của Hoắc Chấn Đông, Cao Thanh Thu và Mục Triệt cùng đi khách sạn làm thủ tục nhận phòng, Bạn tổ chức phân cho hai người một phòng, Cao Thanh Thu được phân ở cùng một chị gái mới nghe qua tên lần đầu.
Mục Triệt ở tầng dưới.
Cô đổi dép, sau khi ngồi xuống, chụp hai tấm hình, đăng lên Facebook, sau đó gọi điện thoại cho Hoa Ngọc Thành, " Ông xã à, em đến nơi rồi."
Hoa Ngọc Thành nói: "Cảm giác thế nào?"
"Tốt lắm, em đang suy nghĩ buổi tối ăn cái gì."
Lúc này đã hơn năm giờ rồi.
Hoa Ngọc Thành nói: "Vậy em xem đi ăn gì đi."
" Vâng ạ."
Cao Thanh Thu nghỉ ngơi một lúc rồi hẹn Mục Triệt đi xuống sảnh.
Mục Triệt đặt trước nhà hàng, bọn họ chuẩn bị đi ăn cơm.
Mới vừa xuống đó, liền thấy Tú Uyên và mấy người bạn của cô ta
Tú Uyên rất thích Mục Triệt, mỗi lần có hoạt động đều rất chú ý anh ta.
Nhìn thấy Mục Triệt, cô ta lập tức đi tới, trên mặt là nụ cười tươi rói, "Mục Triệt."
Cao Thanh Thu đứng ở một bên, nhìn bọn họ, cũng không lên tiếng.
Tú Uyên hỏi: " Hai người muốn đi ăn cơm không? Chúng ta đi cùng nhau đi?"
Mục Triệt nhìn cô ta một cái, "Được rồi."
Ngược lại mọi người đều biết, nếu anh ta ở chỗ này cự tuyệt, luôn cảm thấy là lạ.
Mục Triệt không phải là người thích đắc tội người khác.
Bọn họ tổng cộng có sáu người, gọi hai cái xe.
Toàn bộ hành trình Tú Uyên không thèm nhìn Cao Thanh Thu, sự chú ý đều ở trên người Mục Triệt, " Anh tới đây lúc nào thế?"
"Vừa tới." Mục Triệt biết Tú Uyên thích mình, nhưng anh ta lại không hề có hứng thú với Tú Uyên, cho nên anh ta cũng không nóng không lạnh.
Tú Uyên nhìn bộ dạng lạnh nhạt của anh ta, liền có chút không thoải mái.
Vốn cô ta cảm thấy bản thân mình đã rất xinh đẹp rồi, nhưng mà cứ mỗi lần đứng cạnh những cô gái trẻ tuổi lại tràn đầy sức sống như Cao Thanh Thu, liền cảm thấy tự ti.
Quan trọng là Cao Thanh Thu đã có bạn trai rồi mà vẫn còn thân cận với Mục Triệt như vậy, thật quá đáng ghét.
-
Hoắc Chấn Đông cùng mấy người quen đang định vào phòng ăn của mình thì thấy đám người Cao Thanh Thu đi vào phòng ăn.
Nhìn qua cũng là tới ăn cơm.
Cô đứng ở trong đám người vô cùng chói mắt, thu hút mọi ánh nhìn.
Một thời gian không gáp, hình như cô càng ngày càng xinh đẹp cuốn hút hơn rồi.
Hoắc Chấn Đông dương khóe miệng lên, anh ta cũng không biết tại sao mình lại chỉ cần thấy Cao Thanh Thu là liền cảm thấy rất vui vẻ.
Anh ta gọi một người phục vụ tới, người phục vụ cung kính nói: " Ngôn thiếu."
"Giúp tôi để ý bọn họ, xem họ vào phòng nào?"
"Vâng ạ." Người phục vụ nghe theo nhanh chóng đi tới.
Người bên cạnh nhìn thấy vậy, không nhịn được cười nói, "Làm sao, có người quen à?"
"Ừm."
" Có người phụ nữ cậu thíc trong đó à?" Các anh em biết anh ta là cẩu độc thân, đối với chung thân đại sự của Hoắc Chấn Đông cảm thấy rất hứng thú.
Hoắc Chấn Đông liếc bọn họ một cái, "Nói bậy gì đấy, vợ của Ngọc Thành mà mấy người cũng không nhận ra à?"
Bọn họ đều từng thấy Cao Thanh Thu, chỉ tiếc đám người này hôm nay không nhận ra được.
Cao Thanh Thu ăn mặc khác hẳn lần trước.
Nghe Hoắc Chấn Đông nói xong, bọn họ đều dồn sự chú ý vào Cao Thanh Thu rồi cười nói: "Thật đúng là cô ấy thật, có cần qua chào hỏi không?"