Không chấp nhận thì có thể làm gì?
Cao Thanh Thu cũng đã rời đi rồi.
Nghe nói tối hôm qua Hoa Ngọc Thành vẫn còn cùng Cao Thanh Thu ăn cơm chung.
Vẫn còn có thể cùng nhau ăn cơm, có thể thấy người này vô tình như thế nào!
Trong lòng Lý Sơn rất bất mãn với Hoa Ngọc Thành, nếu như người này không phải là ông chủ của mình, anh ta nhất định sẽ xả cho một trận vào mặt.
Bên mép Hoa Ngọc Thành còn chưa rửa sạch kem đánh răng, nghe Lý Sơn nói xong, từ trong gương lườm Lý Sơn một cái, "Tôi nói muốn ly hôn với cô ấy lúc nào?"
Đừng nói giấy ly hôn,liền ngay cả đơn xin lý hôn anh còn chưa ký tên.
Lý Sơn nhìn anh, ngơ ngác, "anh có ý gì? Nếu đã quyết rồi, vậy thì quả quyết một chút, đừng lôi lôi kéo kéo, để cho Thanh Thu còn đi tìm nửa kia thuộc về cô ấy, anh không còn yêu, nhưng còn rất nhiều người khác biết trân trọng cô ấy."
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn Lý Sơn, ánh mắt lạnh xuống, như kiểu cậu dám lặp lại lần nữa thử xem.
Lý Sơn bị ánh mắt của Hoa Ngọc Thành nhìn đến chột dạ, không nhịn được hồi tưởng lời Hoa Ngọc Thành nói một lần, không kí đơn ly hôn, cái kia ý tứ của anh...
Lý Sơn giống như là đột nhiên được thông não, phản ứng lại: "Anh thật sự không có ý định ly dị với cô ấy?"
Hoa Ngọc Thành lấy khăn mặt lau sạch kem đánh răng ở khóe miệng.
Anh liếc Lý Sơn một cái,khinh thường nói "Tôi yêu vợ tôi đến như thế rồi mà cậu còn không nhìn ra sao?"
"..." Xin lỗi, thật đúng là không nhìn ra!
Con ngươi cái này cái gì cũng không nói ra, người khác sao mà nhìn ra?
Lý Sơn nghe xong Hoa Ngọc Thành nói, không nhịn được nhổ nước bọt trong lòng.
Anh ta cảm thấy hiểu nói: "Anh yêu cô ấy sao còn đồng ý ly dị?"
Hoa Ngọc Thành nói, "Gần đây bên ngoài có rất nhiều đồn đại vô căn cứ, Thanh Thu chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa, lúc đầu kết hôn, là bởi vì Dương Nhạc Linh đào hôn, mới tìm tới cô ấy, chuyện này đối với cô ấy không công bằng."
Khỏi cần phải nói, chỉ là ngày kỷ niệm kết hôn sau này, chỉ cần nghĩ thôi đã không vui vẻ gì.
Lý Sơn ngẩn người, không nghĩ tới Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu ly hôn, lại là vì nghĩ cho Cao Thanh Thu.
Về phần những lời đồn nhảm kia, anh ta quả thật cũng nghe thấy.
Dù biết rằng những người đó đỏ con mắt ghen tỵ mới nói thế.
Nhưng...
Có lúc liền anh ta cũng không xác định, Hoa Ngọc Thành đối với Cao Thanh Thu yêu nhiều bao nhiêu.
Trong lòng Cao Thanh Thu sẽ suy nghĩ nhiều cũng bình thường.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy Hoa Ngọc Thành quá cảm tính, "Anh có biết nếu là tin tức này truyền đi, người khác sẽ nghĩ về anh ra sao không? Bọn họ sẽ cảm thấy anh thật sự bỏ rơi Thanh Thu, cảm thấy anh là tên đàn ông cặn bã."
"Cứ để cho bọn họ cho là như vậy đi." Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói: "Người khác mắng tôi, không sao cả. Đừng mắng vợ tôi là được!"
Nội tâm của anh rất cường đại, không ngại người khác nói thế nào.
Lý Sơn đứng ở một bên, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, trong lúc nhất thời, không biết nói cái gì cho phải.
Hoa Ngọc Thành đi ra, nhìn Lý Sơn một cái, "Chuyện này cậu biết rồi để trong lòng, cấm đi nói bậy bạ. Nếu để vợ tôi biết rồi chạy đến tìm tôi đòi ra tòa ly hôn thì cậu biết kết cục của cậu rồi đấy."
"..." Hoa Ngọc Thành, anh hèn hạ như vậy mà lừa dối một cô gái mới lớn, anh còn là người không? Dĩ nhiên lời này chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra.
-
Sáng sớm, Cao Thanh Thu đến cổng trường học, nhìn thấy Đinh Cẩn cùng Tả Dục đứng ở nơi đó.
Cô đi tới,hỏi "Đứng đây không vào làm cái gì?"
Nhìn như thần canh cổng
Tả Dục nhìn Cao Thanh Thu, biểu tình rất phức tạp, "cậu và chú Hoa ly dị rồi hả?"