Cô nắm chặt điện thoại, nhìn sang Hoa Ngọc Thành đang dùng cơm.
Anh lúc ăn cơm thường rất an tĩnh, mặc dù anh hiện tại đã bình phục rồi, nhưng Cao Thanh Thu chưa từng quên những thứ đã chải qua trước kia, trực tiếp nói với Bà Cao: " Đang Ăn cơm, con cúp máy đây.”
Sau đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô: "Điện thoại của ai?”
"Mẹ em." Cao Thanh Thu chọc chọc miếng khoai tây trong bát, có chút buồn bực nói: "bà ấy biết bây giờ anh có thể đứng lên,bảo em cuối tuần mang anh trở về ăn chung bữa cơm, em không đồng ý.”
Nghe được phản ứng của Bà Cao, biểu tình của Hoa Ngọc Thành rất bình tĩnh.
Cao Thanh Thu có chút xấu hổ nói: "Chồng, xin lỗi anh.”
Cao Thanh Thu biết, lúc Hoa Ngọc Thành chìm dưới vực sâu, mẹ của cô cũng là người tạo ra 1 phần tổn thương cho anh.
Hoa Ngọc Thành nói: "Anh không giận.”
"..." Cao Thanh Thu phát hiện ông xã của cô càng ngày càng tốt
Nếu là đổi thành cô đã sớm giận đến không thèm nhắc đến rồi.
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên nhìn Cao Thanh Thu một cái, nói: "Có một số việc hình thành thói quen là được rồi.”
Dương Nhạc Linh mang tiếng được giáo dục trong môi trường bậc cao mà còn có thể làm ra loại chuyện đó, so sánh với mẹ Cao Thanh Thu thì nhằm nhò gì, Hoa Ngọc Thành căn bản không có để ở trong lòng.
Anh nhìn Cao Thanh Thu, nói: "Nếu mẹ em bảo chúng ta cuối tuần trở về đi ăn cơm, vậy thì phải về chứ.”
"À?" Cao Thanh Thu không dám tin nhìn anh, không nghĩ tới anh lại... Đáp ứng... rồi?
Cao Thanh Thu có chút hoài nghi, "anh muốn về Hải Thành cùng mẹ em ăn cơm?”
Nhất là Bà Cao trước kia đã từng sỉ nhục khinh thường anh như thế.
"Ừm." Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, "Vừa vặn lâu rồi không có đi Hải Thành, đi về thăm một chút, còn có...”
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành vô cùng ôn nhu, "Anh muốn xem nơi mà từ nhỏ vợ anh lớn lên.”
Anh nghe cô kể chuyện lúc còn bé, luôn cảm thấy tiếc nuối, cho nên, muốn đi xem nơi mà cô đã sinh sống và trưởng thành.
Ánh mắt ôn nhu này làm cho Cao Thanh Thu sửng sốt, không có biện pháp cự tuyệt, sau đó liền đồng ý.
-
Thứ bảy, Cao Thanh Thu sáng sớm đã thức dậy.
Nghỉ ở nhà hai ngày, hông của cô cũng đã đỡ đau.
Hoa Ngọc Thành muốn cùng cô trở về Hải Thành, Cao Thanh Thu chưa vội gọi cho Bà Cao mà gọi cho Cao Thanh Đức trước, để cho Cao Thanh Đức đi nói.
Nơi này cách Hải Thành cũng khá xa, Cao Thanh Thu nhớ tới ban đầu, lúc mình rời đi từ Hải Thành,cũng là đi chung với Hoa Ngọc Thành.
Từ đó về sau, cô cũng chưa từng trở lại đây
Trên xe, cô nhìn ra bên ngoài, lúc trước mỗi lần về nhà, đều sẽ qua con đường này, bây giờ nhìn những thứ quen thuộc này, trong lòng của cô có chút phức tạp.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu im lặng, nắm tay cô, "Đang suy nghĩ gì?”
"Không có." Cao Thanh Thu cười một tiếng, "Chính là cảm thấy rất lâu không có trở về đây rồi.”
Cô ngược lại không lo lắng Bà Cao sẽ gây Hoa Ngọc Thành.Bây mẹ cô nịnh hót Hoa Ngọc Thành còn không kịp, làm sao có thể giống như trước làm khó Hoa Ngọc Thành?
Cái thế giới này chính là như vậy.
Lúc bạn ngục ngã, ai cũng muốn giẫm đạp lên bạn,cười nhạo bạn,nhưng khi khi bạn vực dậy được thì những người đã từng xem thường bạn kia, lại chạy tới quẫy đuôi, nịnh nọt lấy lòng bạn!
Sáng sớm, Bà Cao liền cùng ông Cao đi chợ mua thức ăn,ông Cao nói bà ta mua hơi nhiều, còn bị bà ta lườm một cái, "ông thì biết cái gì? Đây là lần đầu tiên Ngọc Thành tới nhà chúng ta ăn cơm, đương nhiên phải làm tươm tất một chút.”