Chú còn ngồi trên xe lăn, được Lý Sơn đẩy, Kỷ Minh Viễn cùng với bọn họ ở chung một chỗ.
"Chú."
Vừa thấy được Hoa Ngọc Thành, đôi mắt đen của cô liền sáng lên, giống như là thấy được tia sáng duy nhất trong bóng tối.
Cô đi tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, "mọi người đã kiểm tra xong sao?"
Cái này bệnh viện rất lớn, cô rất sợ lạc đường.
Hoa Ngọc Thành nói: "Ừm."
Lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Kỷ Minh Viễn đứng ở một bên, không nhúc nhích mà nhìn bọn họ.
Theo sự vui mừng trong mắt Cao Thanh Thu, đến sự bao dung chứa trong mắt Hoa Ngọc Thành, nhìn đến rõ ràng.
Bình thường Hoa Ngọc Thành tới đây, ngay đến người một nhà đều không mang theo, hôm nay lại mang theo con nhóc này...
Nhất là, con nhóc này lại gọi Hoa Ngọc Thành chú?
Hoa Ngọc Thành mới hai mươi bảy tuổi!
Lại bị người ta gọi như vậy...
Nhìn lại Hoa Ngọc Thành, giống như đang rất hưởng thụ cách xưng hô này.
Kỷ Minh Viễn cũng là một người tinh mắt, nhìn ra được con nhóc này được đối xử không giống nhau, cho dù đã đoán được thân phận của cô, vẫn là không có không nhịn được muốn chào hỏi, "Vị này là..."
"Vợ tôi." Hoa Ngọc Thành mở miệng.
Trong giọng nói chứa một loại mùi vị tự hào.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy anh gấp gáp đến vậy để giới thiệu một người phụ nữ cho người khác nhận biết.
Phải biết khi anh đính hôn cùng Dương Nhạc Linh, mọi người đều biết Dương Nhạc Linh tương lai sẽ gả cho anh, nhưng là đi ra ngoài, anh cũng chưa bao giờ chủ động giới thiệu.
Ngược lại là Dương Nhạc Linh hận không thể để người ta biết quan hệ của cô ta và Hoa Ngọc Thành, luôn chủ động giới thiệu đi ra.
Kỷ Minh Viễn nhìn Cao Thanh Thu, lịch sự nói: "Xin chào, Bà Hoa."
Anh ta rất là lịch sự, Kỷ Minh Viễn là người có dung mạo ôn nhu hiền hòa, lại cộng thêm anh ta là bác sĩ, thoạt nhìn rất ung dung
Cao Thanh Thu liếc bảng tên trước ngực, mặc dù bác sĩ Kỷ xưng hô như vậy làm cô già đi mười tuổi, nhưng cô vẫn lễ phép cười cười, hỏi: "chào ngài, tình hình của chú thế nào ạ?"
Cao Thanh Thu biết tính Hoa Ngọc Thành, anh vừa đến là không mang mình đi theo, nếu cô hỏi anh kết quả, còn không bằng trực tiếp hỏi bác sĩ đây!
Kỷ Minh Viễn nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, biểu tình của Hoa Ngọc Thành rất là nghiêm túc, thoạt nhìn, là không tính nói với Cao Thanh Thu.
Anh ta cười một tiếng, "Cũng bình thường."
Anh ta trả lời không minh bạch, Cao Thanh Thu cũng nghe không hiểu.
Còn muốn hỏi lại cái gì, Hoa Ngọc Thành nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Ồ." Cao Thanh Thu không thể làm gì khác hơn là đi theo Hoa Ngọc Thành đi rồi, trước khi đi, cô còn có chút chưa từ bỏ ý định, cùng Kỷ Minh Viễn vẫy tay, "bác sĩ Kỷ tạm biệt, hẹn gặp lại."
Giữ quan hệ tốt, lần sau vừa vặn có thể hỏi thăm một chút Hoa Ngọc Thành tình hình.
Cao Thanh Thu thuộc về thoạt nhìn nhưng cười lên, cả thế giới đều đi theo sáng lên cái loại này.
Liền ngay cả Kỷ Minh Viễn, cũng bị cái ánh mắt này của cô làm cho có chút hoảng hốt, trong nháy mắt có chút hiểu được, Hoa Ngọc Thành tại sao lại bị cô nhóc bình thường này hút hồn thành như vậy.
Anh ta còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, đã nghe thấy Hoa Ngọc Thành khụ một tiếng.
Nhìn thấy Cao Thanh Thu cười hì hì bộ dáng, anh liền cảm thấy cổ họng như mắc xương cá không thoải mái.
Lý Sơn cũng nhìn ra được, không nghĩ tới Ngài Hoa còn là một cái thùng giấm ghen tuông, thúc giục: "Cao Thanh Thu, nhanh lên một chút."
"Tới đây."
Cao Thanh Thu chạy chậm hai bước, đi theo bọn họ.
Xe ở bên ngoài, Hoa Ngọc Thành đến trên xe, Cao Thanh Thu cũng đi theo ở bên cạnh anh ngồi xuống.
Cô nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, "chú, chúng ta bây giờ đi nơi nào?"