Nhưng mà đây là chuyện của hai vợ chồng người ta, dường như cũng không có quan hệ gì với mình.
Anh ta cười nói: "Có một đứa con, một nhà hạnh phúc, tốt vô cùng."
Nét mặt của anh ta vẫn rất ung dung, một chút cũng không nhìn ra được tư tâm.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, nói: "Hôm qua Vũ Minh Hân tới tìm tôi, nói cậu thích Thanh Thu."
Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, "Làm sao? Sợ rồi hả? Sợ tôi cướp vợ cậu sao?"
Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "Không ai có thể cướp được Thanh Thu ra khỏi tay tôi hết."
Bởi vì anh sẽ đối xử thật tốt với vợ của anh, Để cho cô không tìm được bất kỳ lý do gì để không yêu anh, rời xa anh.
Hoắc Chấn Đông nói: "Vậy cậu còn lo lắng cái gì? Vũ Minh Hân nói mà cậu cũng để ở trong lòng sao? Ngọc Thành, thứ thuộc về cậu, tôi sẽ không bao giờ có ý định tranh cướp, lúc trước không có, sau này cũng không có."
Mặc dù... Anh ta phải thừa nhận với lòng mình rằng, anh ta thật sự rất thích Cao Thanh Thu.
Nhưng Hoắc Chấn Đông chưa bao giờ nghĩ sẽ vượt qua ranh giới này.
Dù lúc trước anh ta rất thích Dương Nhạc Linh và Hoa Ngọc Thành lúc đó cũng không có bất kỳ hứng thú gì đối với Dương Nhạc Linh, anh ta cũng không có vượt qua ranh giới kia, cướp vợ của bạn thân.
Huống chi hiện tại Hoa Ngọc Thành coi Cao Thanh Thu như mạng sống, Hoắc Chấn Đông càng không làm loại chuyện này.
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, ánh mắt cương nghị, "Tôi tin tưởng cậu."
Câu tin tưởng này làm cho Hoắc Chấn Đông hơi dừng lại một chút, lại nghĩ tới những năm tháng trước đây cùng Hoa Ngọc Thành hoàn thành nhiệm vụ, Hoắc Chấn Đông bỗng rơi vào trầm tư...
Hoắc Chấn Đông cảm thấy bản thân mình vô cùng có lỗi với phần tín nhiệm này của Hoa Ngọc Thành.
-
Buổi chiều, Cao Thanh Thu ngồi giúp Hoắc An An khâu áo cho búp bê, Hoắc An An rất thích búp bê, vì vậy Cố Sâm mua rất nhiều búp bê cho vợ mình chơi.
" Chị Thu ơi, em cũng biết làm mà, chị dậy em đi." Hoắc An An ở một bên tò mò nói.
Nói xong cũng lấy ra một cái kim loay hoay xỏ chỉ.
Cao Thanh Thu hoài nghi nói: " An An có làm được thật không đó?"
" Em thử xem đã." An An vừa mới cầm kim không được bao lâu, cây kim đã đâm vào tay, "A."
"..."
Đúng lúc ấy Cố Sâm từ bên ngoài đi vào, nghe thấy vợ mình kêu "A " một tiếng, vô cùng khẩn trương đi tới, " An An "
Thấy ngón tay trắng nõn của cô có một giọt máu nhỏ, Cố Sâm nhíu mày, trực tiếp nắm ngón tay của cô ấy, ngậm vào trong miệng.
Bình thường là một người đàn ông hô phong hoán vũ trên thương trường như vậy, đối mặt với vợ của mình, lại ôn nhu tới cực điểm.
Hoắc An An nhìn thấy chồng, cũng không đoái hoài tới ngón tay đang đau của mình, ngơ ngác nói: " Ông xã."
Ngoan ngoãn như một con mèo con.
Cố Sâm nghiêm nghị nhìn Hoắc An An, "Không phải anh đã nói em không được nghịch những thứ này rồi sao? Em muốn khâu cái gì thì bảo người khác chuẩn bị cho em là được rồi."
Cô vợ ngốc này, thật sự làm cho người ta lúc nào cũng phải bận tâm đến.
Cao Thanh Thu lúng túng nói: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên để cho cô ấy đụng vào những thứ này."
"Không sao." Cố Sâm nhìn thấy Cao Thanh Thu còn đang khâu giở cái váy búp bê, đưa tay tới, " Để tôi làm nốt cho."
Khi ở nhà, những thứ này đều do Cố Sâm khâu vá cho Hoắc An An, đây cũng là thú chơi giết thời gian khi nghỉ ngơi của Cố Sâm.
Cao Thanh Thu: "..."
Trời ạ, cô đang nhìn thấy cái gì thế này?
Nếu cô chụp ảnh Cố Sâm đang khâu quần áo búp bê tung lên trên mạng, có muốn không lên Hot search cũng khó!
Cố Sâm khâu và vô cùng thuần thục, sau khi khâu xong ảnh lại vào vào người búp bê, Cao Thanh Thu nhìn thấy vậy, bội phục trố tròn hai mắt.
Vừa vặn Hoa Ngọc Thành từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Cao Thanh Thu ngồi ở chỗ đó, cầm búp bê, gương mặt sùng bái nói với Cố Sâm: "Cố tổng thật là lợi hại! Ngay cả loại chuyện này cũng biết làm, Chồng tôi không biết làm những thứ này đâu!."
Hoa Ngọc Thành: "..."