“…” Vốn dĩ Vũ Minh Hân chỉ là muốn khen Cao Thanh Thu một câu để thể hiện quan hệ giữa mình và Cao Thanh Thu rất tốt mà thôi.
Sau khi Hoa Ngọc Thành nói ra câu đó, không khí yên tĩnh đi mấy phần.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, chú nói vậy không phải là khiến cho Vũ Minh Hân xấu mặt sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Minh Hân cứng đờ, cô ta cười gượng: “Dạ cũng tạm, chỉ là không tốt bằng Thanh Thu thôi. Thanh Thu thông minh, dáng dấp lại ưa nhìn nên trong trường có rất nhiều bạn nam thích cậu ấy!”
Cao Thanh Thu đang ăn, suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi, Vũ Minh Hân khen cô là giả, muốn nói trong trường có nhiều nam sinh thích cô mới là thật?
Nhưng thực tế lấy đâu ra lắm người thích cô như vậy?
Cao Thanh Thu ngửi thấy mùi vị khích bác ly gián ở đây.
Cô nói với Vũ Minh Hân: “Ở đâu mà nhiều vậy? Cũng chỉ có một người thôi mà, nhưng sau đó vì cô nói thích, nên không phải tôi đã nhường cho cô rồi hay sao?”
Nói xong, Cao Thanh Thu nhìn Đinh Cẩn một cái.
Chưa biết ai khích ai đâu!
Cao Thanh Thu cười một cái rồi tiếp tục ăn đồ ăn trong bát.
Còn Vũ Minh Hân ngồi đó sắc mặt tái nhợt: “Cậu đừng nói giống như cậu bị tôi cướp mất vậy! Tôi nào có bản lĩnh đó.”
Mặc dù đúng là cô ta đã cướp được Đinh Cẩn nhưng ở trước mặt Đinh Cẩn cô ta vẫn đóng vai bạn tốt của Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu đáp trả: “Cô khiêm tốn rồi, những chuyện cướp đồ như thế này, không phải cô là người rành nhất hay sao?”
Cao Thanh Thu căn bản không muốn giữ thể diện cho Vũ Minh Hân, cô không cần lo lắng về mọi người trong nhà họ Hoa nên nói chuyện cũng không khách sáo.
Nhưng Vũ Minh Hân thì không như vậy, cô ta luôn muốn giữ hình tượng thục nữ của mình.
Cô ta thấy không nói lại Thanh Thu, bèn đưa tay lau viền mắt như đang ấm ức ửng đỏ: “Thanh Thu, mình vẫn luôn coi cậu là bạn, tại sao cậu lại nói mình như vậy? Vừa rồi tôi còn khen cậu nữa.”
Cô ta cố làm bộ dạng ấm ức để mọi người cảm thấy mình yếu đuối mà đồng tình.
Cao Thanh Thu ghét nhất là bộ dạng này của cô ta.
Trong lòng cô thầm liếc xéo một cái nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Khen tôi? Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe thấy, còn tưởng cô muốn làm chú hiểu lầm rằng tôi có quan hệ không rõ ràng với người khác ở trong trường đó! Nếu tôi nói gì hơi quá đáng thì cho tôi xin lỗi nhé.”
Cao Thanh Thu nói lời xin lỗi rất thành khẩn, ít nhất thì trong mắt mọi người là như vậy.
Hơn nữa, vốn dĩ mọi người đã nghiêng về phía Cao Thanh Thu, cũng không vì lời nói của Vũ Minh Hân mà nghi ngờ cô, ngược lại họ còn cảm thấy con người Vũ Minh Hân thật không đơn giản.
Hoa Ngọc Thành đặt bát xuống: “Con không ăn nữa.”
Bà Hoa nhìn anh quan tâm: “Sao lại không ăn nữa, ăn ít vậy.”
Bà đặc biệt làm cơm chính là hy vọng Hoa Ngọc Thành có thể ăn nhiều hơn một chút.
“Không muốn ăn.” Hoa Ngọc Thành nhìn Vũ Minh Hân một cái rồi lên tiếng: “Sau này nhà có khách thì đừng gọi điện bảo con về.”
Những lời này rõ ràng là nhằm vào Vũ Minh Hân.
Chuyện vừa rồi đã khiến anh mất hứng.
Hoa Ngọc Thành nói xong lại quay sang bảo Cao Thanh Thu: “Thanh Thu, tôi đưa em về nghỉ.”
“Vâng.” Cao Thanh Thu vội vàng đứng lên, đẩy Ngọc Thành rời khỏi phòng ăn.
Hoa Ngọc Thành vừa đi, không khí trong phòng cũng trở lên kì lạ.
Hoa Châu Du nhìn kẻ đầu sỏ là Vũ Minh Hân một cái, thật là không muốn đánh giá.
Cô nói với Đinh Cẩn: “Con trai, ăn cơm xong con đưa bạn gái về trước đi. Cậu con về rồi, sau này đừng có bạ ai cũng dẫn về, nếu gặp người không hiểu chuyện, sẽ khiến cậu con khó chịu.”