Tuy trên miệng thì khá khiêm tốn nhưng thật ra, ông ta rất hài lòng đối với thu thập của mình.
Nhưng mà, ông ta biết được hoàn cảnh nhà họ Cao, tiền ông ta kiếm được trong một tháng còn nhiều hơn nhiều thu thập của cả nhà họ Cao cộng lại cơ mà.
Mẹ Cao nghe xong lời Trần Viễn nói con mắt liền sáng tỏ: “Vậy thì thật giỏi quá.”
Cảm thấy mình đột nhiên tìm được con rể quý.
Trần Viễn được mẹ Cao khen đến vui sướng trong lòng, cảm thấy việc này đã được định ra liền nhìn Cao Thanh Thu nói: “thanh Thu không học đại học cũng không sao, dù sao sau này ở nhà phải chăm sóc con cái, làm nội trợ, làm một cô dâu giỏi là được! Sẽ sống rất thoải mái...”
Cao Thanh Thu rất muốn nhìn khinh bỉ ông ta.
Nói cứ như việc chăm sóc con cái, làm nội trợ, làm dâu là ban ơn cho mình vậy.
Mắt Trần viễn híp rất tự tin khiến Cao Thanh Thu cảm thấy ác cảm.
Nhưng sợ ông ta còn hiểu lầm nữa nên Cao Thanh Thu nói rõ luôn: “Hay là ông tìm người khác đi! Tôi mới tốt nghiệp cấp ba còn chưa học đại học, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, không với cao nổi đâu.”
“Không sao cả, chỉ cần em ở nhà chịu khó siêng năng làm nhiều việc một chút là được. Tôi không ghét bỏ gì đâu...”
“...”
Cao Thanh Thu nhịn không được cau mày, phát hiện người đàn ông này căn bản sẽ không biết được xem sắc mặt người khác, cô đã nói rõ ràng như vậy mà ông ta còn nghe không hiểu sao?
Còn mẹ Cao vẫn cứ khăng khăng dàn xếp với Trần Viễn: “Thanh Thu nhà bác không có ưu điểm gì, chỉ có siêng năng cần cù, lúc còn đi học là nó tự mình kiếm sinh hoạt phí, rất giỏi giang đó.”
Bà Trần liếc nhìn Cao Thanh Thu, nghe nói cô cần cù chịu khó thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Thực tế thì bà ta không coi trọng Cao Thanh Thu lắm, hoàn cảnh gia đình kém như vậy, đã vậy còn không học đại học, nhưng con trai bà đã hơn 30 rồi.
Bây giờ chỉ cần tìm một người phụ nữ để kết hôn là xong thôi.
Nhưng nhìn bộ dáng Trần Viễn thì rất thích cô gái Cao Thanh Thu này.
Cưới Cao Thanh Thu cần cù chịu khó thì cũng tốt hơn là cưới một người đàn bà hết ăn lại nằm về nhà!
Cao Thanh Thu nhìn mẹ mình đang hận không thể ghép đôi mình và Trần Viễn, cô thấy không còn lời nào để nói cả...
Có mẹ của cô thêm mắm dặm muối như vậy bên cạnh thì trách không được bọn họ tự tin đến vậy.
Cao Thanh Thu nói thẳng: “Tôi không thích đối tượng lớn hơn tôi quá nhiều tuổi, không có tiếng nói chung.”
Mẹ Trần không vui, ý tứ sâu xa nói: “Cô đây là chê Trần Viễn nhà tôi tuổi lớn đúng chứ!”
Bà ta cũng không chê nhà họ Cao nghèo hèn mà Cao Thanh Thu lại ghét bỏ con trai bà ta.
“Tuổi tác lớn chỗ nào chứ?” mẹ cao trừng mắt liếc Cao Thanh Thu, không thích cô nói lung tung như vậy: “Trần Viễn mới 30, tuổi tác không lớn lắm đâu.”
“30?” Cao Thanh Đức kinh ngạc nhìn Trần Viễn: “Con còn tưởng đã 40 tuổi rồi cơ!”
Cậu thật sự không cố tình chỉ là nói lời thật lòng mà thôi.
Mẹ Cao thấy con trai con gái nhà mình người xướng kẻ họa thì chút nữa tăng xông máu mất.
Hai đứa này cố ý phá đám phải không đây?
Mẹ Cao nói: “Tuổi lớn một chút sẽ rất thương vợ, ba mươi tuổi cũng không tính là lớn, chính là đang tuổi chín với công việc sự nghiệp đã ổn định.”
Bà ấy hiển nhiên rất hài lòng Trần Viễn.
Bà Trần nể mặt bà Cao nên cũng không so đo với Cao Thanh Thu, nhưng lại cảm thấy Cao Thanh Thu quá nông cạn: “bọn nhóc ngày nay chỉ thích các anh chàng mặt bún ra sữa thôi.”
Mẹ Cao nói: “Do còn nhỏ quá mà thôi, nếu là thời của chúng ta chỉ chọn tìm những người đáng tin chững chạc mà thôi.”
Dưới cái nhìn của bà thì Trần Viễn rất phù hợp với điều kiện này.
Cao Thanh Thu nhìn bà Cao: “Mẹ à, mẹ muốn gả con hay là muốn tự mình gả cho người ta?”
����