Chỉ là bây giờ lớn rồi, lại là ở ngay trước mặt anh ngã sấp mặt như vậy,cảm giác có chút mất mặt mà thôi.
Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn cô, "Vậy em nằm một chút xem có đỡ không”
"Ồ.”
Cao Thanh Thu dựa vào gối nằm xuống, đưa tay túm chăn, lúc cô bị ngã, khăn tắm bị tụt ra, cho nên lúc anh ôm cô lên giường, cô không mặt gì trên người cả.
Vào giờ phút này phản ứng lại, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Hoa Ngọc Thành đưa tay, kéo chăn cho cô, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, tay nhỏ ở dưới chăn, mặt đỏ như quả gấc chín, cũng không dám nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường, nhìn thấy bộ dáng này của cô, bỏ sự lo lắng qua một bên, cười được một tiếng.
Cao Thanh Thu thấy anh cười mình, có chút ủy khuất, "anh còn cười em. Nếu không phải là vì anh, làm sao mà em bị ngã được.”
Hoa Ngọc Thành vẫn cười, nói: "anh đâu có đẩy em ngã.”
"..." Cao Thanh Thu không biết nói gì để phản bác, "em cũng không nói anh đẩy em. Chẳng qua em chỉ muốn mặc quần áo, nếu anh không vào, em cũng sẽ không khẩn trương như vậy.”
Hoa Ngọc Thành nghe Cao Thanh Thu nói xong, cười một tiếng, đi tới, nhặt quần áo rơi trên mặt đất cầm tới cho cô.
" Mặc quần áo vào đi." Cô ngã sấp mặt một cái, anh cũng không chêu đùa cô nữa.
Lúc cần nghiêm túc anh vẫn sẽ nghiêm túc.
Lúc này nói đùa nữa, liền có chút quá đáng.
Lúc Cao Thanh Thu mặc áo, anh còn quay lưng lại.
Nhìn thấy anh như vậy, Cao Thanh Thu mới mặc nốt quần ngủ vào.
"Được rồi.”
Nghe cô nói, Hoa Ngọc Thành mới quay đầu lại.
Cao Thanh Thu kéo chăn ra,, xoa xoa tay đau.
"Đau lắm à?" Anh nhìn cô, dịu dàng hỏi.
"Có một chút." Lúc cô ngã đã chống tay và đầu gối xuống.
Hoa Ngọc Thành cầm tay của cô, quan sát xuống dưới đầu gối Cao Thanh Thu, đầu gối vào lúc này đã có vết tím xanh rồi.
Anh đau lòng nói: "em đợi anh một lát, anh đi lấy thuốc cho em.”
"ừm”
Hoa Ngọc Thành đi ra ngoài nhanh chóng trở lại, cầm theo bình xịt giảm đau.
Cao Thanh Thu dựa vào gối, nhìn người đàn ông đang giúp mình xử lý vết thương, thật ra thì cũng chỉ là vết thương nhỏ, nhưng mà, nhìn thấy anh như vậy Cao Thanh Thu như có mặt trời nhỏ trong tìm.
"Chồng ơi." Cô nũng nịu mở miệng.
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên dịu dàng hỏi: "sao thế?”
"Anh là tốt nhất." Cao Thanh Thu chủ động ôm anh, tựa vào trong lòng anh.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường, đưa tay ôm lấy eo của cô, thanh âm trầm thấp mang theo mấy phần dụ hoặc: "Giúp em bôi thuốc mà đã tốt rồi hả?”
Chỉ cần anh đối tốt với cô một chút, cô đều sẽ ghi nhớ trong lòng.
Cao Thanh Thu có chút bá đạo nói: "Em mặc kệ, anh chính là tốt nhất.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ không nói lý lẽ của mình, không biết nên nói gì đành nhận thua, "Được rồi, ngủ sớm đi.”
Anh đỡ cô nằm xuống, "Nếu mai ngủ dậy mà thấy có chỗ nào khó chịu thì phải nói với anh ngay nhớ chưa!.”
"Ừm.”
-
Ngày hôm sau ngủ dậy,hông Cao Thanh Thu vẫn có chút đau, Hoa Ngọc Thành giúp cô gọi bác sĩ tới, xác nhận chẳng qua là trật khớp, cần nghỉ ngơi hai ngày.
Anh dứt khoát xin nghỉ cho cô, cưỡng bách cô ở trong nhà nghỉ ngơi.