Dương Nhạc Linh không có chút địch ý nào mà nhìn lấy Cao Thanh Thu, "Cô chỉ muốn nói cho em biết, Thanh Thu, chúng ta không phải là kẻ thù, cũng có thể làm bạn. Chỉ cần... Em chịu buông Ngọc Thành ra thôi! Em xem, trường này nhiều nam sinh như vậy, sao em cứ phải cố chấp tranh cướp người đàn ông vốn thuộc về em? Và lại hai người có khoảng cách tuổi tác xa như vậy, hai người nhất định sẽ không lâu bền được.”
Cao Thanh Thu cười giễu cợt nói: "Loại chuyện này, cô nên đi tìm chồng tôi để nói mới phải! Cô tìm đến tôi thì có ích gì? Chẳng lẽ tôi nói, tôi trả lại cho cô, thì anh ấy sẽ quay lại với cô sao?”
Thật không biết con mụ thần kinh này nghĩ gì nữa, Cao Thanh Thu chỉ cảm thấy nhức đầu.
Quả nhiên không hiểu được tâm lý của mấy kẻ bệnh thần kinh.
Dương Nhạc Linh nói: "Chỉ cần em nguyện ý rời xa anh ấy là được.”
"Trừ phi anh ấy mở miệng đuổi tôi đi, nếu không, tôi sẽ không bao giờ đi. Cho nên, Cô Dương ạ, cô cũng đừng ở chỗ này uổng phí tâm tư nữa. Tôi sẽ không cho cô bất kỳ hy vọng nào đâu.”
Cho là mượn tay Hồ Tiểu Tri, bôi nhọ cô, nói cô là kẻ thứ ba thì có thể được như ý nguyện sao?
Thật sự rất buồn cười.
Cao Thanh Thu cũng không nói với Dương Nhạc Linh nữa, trực tiếp rời đi.
Ánh mắt của Dương Nhạc Linh, rơi vào trên người Đinh Cẩn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, "Tiểu Trung.”
"Tôi với cô không quen thân đến vậy.”
"Em giúp cô khuyên cậu em, có được không?”
"Không bao giờ." Cả nhà đều ghét Dương Nhạc Linh, Đinh Cẩn cũng rất ghét cô ta.
Dù sao chuyện Dương Nhạc Linh làm, không ai có thể tha thứ.
Dương Nhạc Linh nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của hắn, liếc mắt một cái liền nhìn thấu hắn: "em yêu Cao Thanh Thu phải không?”
"..." Đinh Cẩn nhìn về phía cô ta, "cô có ý gì?”
"Chuyện Trước kia Thanh Thu là mối tình đầu của em cô đều biết rồi.”
Cao Thanh Thu gả cho Hoa Ngọc Thành, sao cô ta có thể không tò mò thân phận của Cao Thanh Thu cho được?
Cho nên trở về sau, liền đi thăm dò tra xét, biết Cao Thanh Thu là mối tình đầu của Đinh Cẩn.
Từ trước tới giờ không đề cập tới, cũng bởi vì, khi đó căn bản không có hứng thú đối với Hoa Ngọc Thành.
Đinh Cẩn lãnh đạm nói: "Biết thì thế nào, không biết thì thế nào?”
"Đã như vậy, không bằng nghĩ cách để cho cô ấy rời xa cậu em.”
Đinh Cẩn nhìn Dương Nhạc Linh một cái, đáp: " Cũng Được! Nếu cô đã nói như vậy, chuyện cô làm ở trường học hôm nay, khi về tôi sẽ nói với cậu tôi.”
Hắn mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng sẽ không hùa theo Dương Nhạc Linh.
"Tôi làm cái gì chứ?" Dương Nhạc Linh một mặt vô tội.
Coi như chuyện ở trong trường học hôm nay, cũng không thể tính trên đầu cô ta được!
Cô ta còn ra mặt giúp Cao Thanh Thu cơ mà!
Đinh Cẩn trầm giọng: "cô cố ý để cho những người đó đến bắt nạt Cao Thanh Thu, cho là tôi không nhìn ra được sao?”
"Em hiểu lầm cô rồi." Dương Nhạc Linh phủi sạch trách nhiệm: "Cô chưa từng làm gì cả, đây là bọn họ không tiết chế được cảm xúc thôi!”
Người đàn bà không biết xấu hổ!
Lúc trước Dương Nhạc Linh còn là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, hắn đã từng chứng kiến, những người phụ nữ khác có ý định với Hoa Ngọc Thành, đều sẽ bị cô ta làm cho thảm hại ra sao.
Thậm chí cô ta không cần thiết phải tự mình ra mặt, liền làm cho đối phương không dám xuất hiện nữa.
Khi đó cô ta là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, tự nhiên có tư cách ngắt tất cả hoa đào của Hoa Ngọc Thành, hắn cũng không tư cách phát biểu ý kiến.
Nhưng bây giờ, mục tiêu của cô ta là Cao Thanh Thu.
Cho nên Đinh Cẩn rất lo lắng cho Cao Thanh Thu.
-
Buổi chiều, từ trường học đi ra, Cao Thanh Thu đến nơi hẹn ăn cơm.