Đột nhiên được tán dương làm cho Hoa Ngọc Thành không ngờ được.
Đây là đang ở trước mọi người đó, muốn khen anh thì cô cứ kéo anh về phòng riêng mà khen, được vợ khen giữa chốn đông người ngại quá đi mất.
Không ai để ý đến anh Hoa của chúng ta bởi vì khẩn trương mà tai đỏ ửng lên.
Anh quay sang nói với mấy vị khách: "Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được với mọi người "
Sau đó anh nắm tay Cao Thanh Thu đi tới một bên.
Anh nhìn lấy Cao Thanh Thu, nói: "Bên này anh còn có mấy người khách, thời gian còn sớm, hôm nay rất nhiều người, em dẫn An An đi tìm phòng mà nghỉ ngơi, đến giờ lại xuống."
"Có thể sao?" Cao Thanh Thu đối với sắp xếp của anh tràn đầy hoài nghi, "Mẹ sẽ không cảm thấy em không hiểu chuyện, không giúp anh chào hỏi khách khứa chứ?"
"Không đâu." Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn vợ anh, những vị khách ở nơi này cô đều không quen, hơn nữa, cô cũng không thích xã giao, còn không bằng để cho cô đi làm chuyện mình thích.
Ánh mắt của anh vô cùng ôn nhu, làm cho Cao Thanh Thu có cảm giác như gió xuân thổi qua.
Trong lòng cô nghĩ, hiện tại rõ ràng là mùa đông mà, nhưng vì cái gì mà anh lại làm cho cô cảm thấy ấm áp như vậy?
Cao Thanh Thu cười nói với Hoa Ngọc Thành: "Vậy cũng tốt, cảm ơn ông xã, chồng em tốt nhất."
Hoa Ngọc Thành nói: "Đi đi."
Lúc nào anh cũng coi Cao Thanh Thu như cô bé nhỏ mà cưng chiều, bình thường trong nhà có chuyện gì phải làm, cũng sẽ không để cho cô bận rộn, đều là bọn họ tự xử lý.
Giống như loại chuyện chào hỏi khách khứa này, càng sẽ không phiền toái đến cô.
Cao Thanh Thu được giải phóng, lập tức tìm Hoắc An An.
Vũ Minh Hân vẫn còn đứng chung một chỗ với Hoắc Chấn Đông.
Cao Thanh Thu mới vừa đến gần, chỉ đã thấy Vũ Minh Hân nói: " Rốt cuộc tôi và anh có thù gì oán gì?"
Ngay cả Hoa Ngọc Thành cũng chỉ cho người đẩy lui Hot search, không cho người nhằm vào cô ta.
Nhưng Hết lần này tới lần khác Hoắc Chấn Đông này lại một câu cũng không thèm nói, trực tiếp biến tất cả cố gắng của cô ta biến thành bọt biển.
Cao Thanh Thu không dám tin khi nghe đối thoại của bọn họ, có chút ngoài ý muốn, cô vốn cho là Hoắc Chấn Đông coi trọng Vũ Minh Hân, cố ý ở chỗ này tán gái, xem ra là đó cô suy nghĩ nhiều.
Thì ra hai người này có thù?
Hoắc Chấn Đông thích đi gây thùng chuốc oán đến như vậy sao?
Cao Thanh Thu nhìn thấy bọn họ nói xong, Vũ Minh Hân đi ra ngoài, không nhịn được đi theo cô ta.
Nhìn thấy Vũ Minh Hân một mình đứng ở nơi đó, hôm này cô ta mặc một bộ lễ phục màu trắng, tóc xõa bồng bềnh, tay cầm một ly rượu.
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh, lấy một ly đồ uống, nhìn Vũ Minh Hân một cái, " Hoắc Chấn Đông làm gì đắc tội cô rồi hả?"
Cao Thanh Thu rất hiếu kỳ, hai người kia làm sao thành kẻ thù của nhau.
Vũ Minh Hân chán ghét mà nhìn Cao Thanh Thu một cái, "Làm sao đắc tội ư? Còn không phải là bởi vì cô sao! Cao Thanh Thu, cô hận tôi như vậy sao? Coi như lúc đầu tôi có lỗi với cô, nhưng tôi cũng chỉ nói vài câu quá đáng, bây giờ cô muốn bức tử tôi thật sao? Nhìn thấy tôu xui xẻo như vậy, chắc cô vui lắm đúng không?"
"..." Không hiểu tại sao mình nằm không cũng trúng đạn, Cao Thanh Thu cảm thấy có chút trêu chọc, lãnh đạm trả lời: "Chuyện của cô thì có liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu có làm gì!"
Chuyện kia của cô ta và Hoa Ngọc Thành, đáng nhẽ mình có lý do ăn giấm, chẳng qua là Cao Thanh Thu không có nhàm chán như vậy, lại không nghĩ rằng,hiện tại Vũ Minh Hân lại chủ động cắn mình một phát.
Vũ Minh Hân hừ một tiếng, "Đúng vậy, cô không làm gì, không phải cô ỷ vào người quen của cô sao, ỷ vào bọn họ chiều chuộng bảo vệ bao che cho cô, lúc nào cũng nhằm vào tôi sao? Nhưng mà Cao Thanh Thu, cô cứ chờ đấy, chắc chắn sẽ có một ngày cô bị báo ứng vì đã làm tôi ra nông nỗi này. Cô có biết vì cuộc thì tài năng kia tôi đã phải bán rẻ những gì không?"