Hoa Ngọc Thành hôn cô nhẹ nhàng.
Cao Thanh Thu vươn tay ôm lấy cổ anh, cùng anh ôm hôn một chỗ.
Bởi vì đang ở nhà họ Cao nên Hoa Ngọc Thành kiềm chế abnr thân.
Hôn một hồi liền ôm cô vào lòng rồi tỉ tê nói chuyện.
Không bao lâu, bà Cao đến gõ cửa:" Thanh Thu, Hai đứa ra ăn cơm thôi, mọi người đang đợi hai đứa ra đây này! “
Bởi vì là đang ở Nhà họ Cao, Hoa Ngọc Thành đành khắc chế bản thân. Cao Thanh Thu nói với Hoa Ngọc Thành,: " Đi ăn cơm thôi, mọi người đang đợi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô,cười gian đưa tay ra, giúp cô sửa lại đầu tóc rối bời, ở trên trán của cô nặng nề mà hôn một cái, mới ôm cô ngồi dậy.Hai người nhìn nhau một lúc, bình tĩnh lại, chỉnh trang quần áo đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu có chút chột dạ nhìn quần áo trên người mình, thấy quần áo có nếp nhăn ra sức vuốt cho phẳng lại, "Nhìn như này liệu mọi người có phát hiện ra không?”
Mặc dù hai người cũng chưa kịp làm xong,nhưng cũng không phải chưa làm được gì, Cao Thanh Thu chung quy vẫn lo bị mọi người nhìn ra hai người họ vừa rồi ở trong phòng làm cái gì.
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, "Không đâu.”
Anh đứng lên, cầm tay cô, mở cửa phòng ra.
Cao Thanh Thu đi ra ngoài trước, Hoa Ngọc Thành sau đó mới đi ra.
Bà Cao làm một bàn lớn thức ăn, đối với Hoa Ngọc Thành vô cùng nhiệt tình, quả thực là coi Hoa Ngọc Thành là khách quý tiếp đãi.
Hôm nay đã tới đây, Cao Thanh Thu cũng không tranh cãi gì với ba mẹ nữa, cũng không nói gì để cho bọn họ mất hứng.
Cô để cho Hoa Ngọc Thành cùng Lý Sơn ngồi xuống trước, sau đó đi giúp dọn bát đũa.
Lúc bọn họ ăn cơm, thím Hương đã đem chuyện Cao Thanh Thu mang theo Hoa Ngọc Thành trở về buôn dưa lê khắp nơi, toàn bộ khu tập thể đều biết.
Mới vừa cơm nước xong, Cao Thanh Thu đi vào bếp rửa bát.
Mặc dù cô và Bà Cao quan hệ không tốt, nhưng chuyện nên làm thì vẫn sẽ làm.
Hoa Ngọc Thành đứng ở cửa, nhìn Cao Thanh Thu, "Có muốn anh giúp em một tay không?”
Ở nhà đã rất lâu rồi anh không có để cho Cao Thanh Thu làm những chuyện này.
Hoa Ngọc Thành yêu chiều Cao Thanh Thu thật sự như con gái nhỏ vậy.
Coi như Cao Thanh Thu có lúc muốn làm việc nhà, anh cũng sẽ không cho cô làm.
Loại chuyện như rửa bát này,đã có người làm.
Nghe xong Hoa Ngọc Thành nói, Cao Thanh Thu không nhịn được mà cười một tiếng, "Để cho anh rửa bát á? Không cần, vẫn nên để em tự làm đi.”
Cô không thể tưởng tượng ra nếu để cho Hoa Ngọc Thành rửa bát thì sẽ như thế nào.
Bà Cao nghe thấy Hoa Ngọc Thành muốn rửa bát, đi nhanh tới, nói: "Để cho Thanh Thu nó rửa đi, Ngọc Thành, con cứ ra kia ngồi, những thứ này là việc của nó?”
Hoa Ngọc Thành nhìn Bà Cao một cái, không lên tiếng.
Bà Cao có chút lúng túng, nói với Cao Thanh Thu: "Nếu không để mẹ rửa cho?”
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành làm cho bà ta cảm thấy bắt Cao Thanh Thu rửa bát là một chuyện rất quá đáng vậy.
Cao Thanh Thu cũng không cảm thấy có gì to tát, chỉ là rửa bát thôi mà?
Cô cũng không phải được nuông chiều từ bé,nên nói với Bà Cao: "Để con tự rửa.”
Trong nhà bếp không lớn, lại chen chúc nhiều người đi vào, cũng chẳng có chỗ đứng.
Hoa Ngọc Thành đứng ở bên cạnh, nhìn Cao Thanh Thu rửa bát phảng phất thấy được hình ảnh khi còn bé giúp mẹ san sẻ việc nhà.
Đang lúc này, có tiếng gõ cửa, Bà Cao đi mở cửa.