Cô đã cầm chăn tới, anh có thể ngủ tiếp một chút
Hoa Ngọc Thành nghe xong lời cô nói, lại lần nữa nằm trở về.
Cao Thanh Thu từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, sạc điện, mới vừa đi ra ngoài, điện thoại đã hết pin, tự động tắt máy rồi.
Sau đó cầm lấy quần áo tiến vào phòng tắm.
Cao Thanh Thu tắm xong, đổi quần áo ngủ, cầm điện thoại di động lên, lại phát hiện làm sao cũng không mở được máy.
"Chú ơi..." Hoa Ngọc Thành nghe được giọng có có chứa vài phần giọng lo âu.
"Làm sao?"
"Điện thoại của em hình như hỏng rồi. Không mở được máy."
"Đem ra đây anh xem một chút." Hoa Ngọc Thành nói.
Cao Thanh Thu rút sạc điện thoại ra, đem điện thoại di động lấy tới, đàn ông đối với những thứ này đều hiểu khá rõ, không giống phụ nữ... Đối với mấy cái sản phẩm điện tử, phần lớn một chữ cũng không biết.
Hoa Ngọc Thành nhận lấy,cái điện thoại này của Cao Thanh Thu đã dùng hai năm rồi, là cô đi làm thêm để mua, một mực không đổi.
Hoa Ngọc Thành ngón tay thon dài tháo điện thoại ra kiểm tra một chút, cũng không mở được máy.
"Có thể là pin bị hỏng rồi." Hoa Ngọc Thành nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Có thể sửa được không?" Phải biết cô căn bản không thể rời được điện thoại.
"Sửa thì có thể sửa, nhưng mà cần chút thời giờ." Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, "em dùng tạm điện thoại của anh, khi nào sửa xong anh đưa lại cho em."
Anh đem điện thoại của mình cho Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu nói: "Em dùng của chú, thế chú dùng bằng cái gì?"
"Anh rất ít khi dùng điện thoại." Hoa Ngọc Thành không thích nghịch điện thoại, luôn cảm thấy không tốt cho mắt.
Hơn nữa, anh quả thực không cảm thấy điện thoại có gì vui.
"Vậy em mượn dùng tạm vậy." Cao Thanh Thu cầm điện thoại di động, đẩy anh ngồi xuống, hai người ngồi chung ở trên ghế sa lon.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, "Lại đăng bài à à?"
"Ừm."
Hoa Ngọc Thành đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhìn cô dùng điện thoại của anh đăng nhập Facebook, tiện thể nhớ tên Nick của cô, âm thầm ghi ở trong lòng, ừ, sau này phải chú ý tới cô ấy hơn.
Nhìn một hồi, mắt của anh không tự chủ chuyển đến gò má của Cao Thanh Thu.
Dưới ánh đèn, trên mặt của cô không thấy được bất kỳ tỳ vết nào, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tinh tế. Lại cộng thêm cô nháy mắt một cái...
Vốn chỉ là đơn thuần muốn ôm lấy cô, Hoa Ngọc Thành hô hấp không tự chủ trở nên nặng nề.
Trong nháy mắt, trong đầu của Hoa Ngọc Thành, hiện ra hình ảnh của Đinh Cẩn khi cậu ta vẫn là trẻ sơ sinh.
Nếu như... Con của mình cùng Cao Thanh Thu ra đời, sẽ trông như thế nào?
Cái ý niệm này, một khi ở trong đầu trồi lên, liền có một chút không thể áp xuống được nữa, anh thậm chí trong nháy mắt liền càng ngày đi càng xa, nghĩ đến cả việc con mình đi mẫu giáo, học tiểu học, trung học,phổ thông rồi lên đại học....
Cao Thanh Thu dùng điện thoại đăng bài hôm nay, sau đó nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, "chú ơi?"
Hoa Ngọc Thành không biết đang suy nghĩ gì, không có đáp lại cô.
Cô đưa tay ở trước mặt anh giơ giơ, lại kêu một câu: "chú, chú đang suy nghĩ gì à?"
Hoa Ngọc Thành lúc này mới hồi phục tinh thần lại nhìn Cao Thanh Thu, "Làm xong rồi?"
Cao Thanh Thu nói: "Ừm."
Cô động động, phát hiện mình ngồi lâu quá, cái mông đều có chút ê dại, đau một chút rồi.
Cô đứng lên, thả lỏng thân thể một chút, nói với Hoa Ngọc Thành: "Không còn sớm, ngủ đi!"
Cô gần đây một khi tâm tư thả ở trên Facebook, nên cái gì đều không để ý tới.
Dù sao, đây là bước đầu tiên thực hiện mục tiêu.
Hoa Ngọc Thành nói: "Được."