không?
Sau khi Dương Nhạc Linh đi theo Hoa Ngọc Thành ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế ngoài ban công.
Dương Nhạc Linh đi tới trước mặt anh, ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Ngọc Thành, chuyện lúc trước, là em có lỗi với anh.”
Người phụ nữ này phảng phất có hai bộ mặt, lúc anh xảy ra chuyện một mặt, sau khi anh bình phục lại là một bộ dạng khác.
Hoa Ngọc Thành nhớ lại lúc Hoa Châu Du giới thiệu Dương Nhạc Linh cho anh, bọn họ cũng là ngồi ở chỗ này nói chuyện.
Dương Nhạc Linh khi đó rất ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại khiêm tốn ôn hòa.
Khi đó anh cho là mình đã nhìn thấy con người thật của cô ta, trong đầu nghĩ, người vợ của mình đương nhiên phải thấu tình đạt nghĩa như thế để cha mẹ mình bớt lo.
Nhưng hôm nay, cùng một nơi, cô ta bày ra bộ dạng y như khi đó,nhưng nội tâm của anh lại chỉ còn lại hai chữ dối trá.
Hoa Ngọc Thành ngồi một, mới ung dung nói với cô ta: "Thật ra cô không cần nói xin lỗi tôi.”
Dương Nhạc Linh nhìn về phía anh, có chút kinh ngạc, cơ hồ là trong nháy mắt, nội tâm của cô có mấy phần vui mừng.
Ngọc Thành vẫn yêu mình, chỉ cần mình cúi đầu nhận lỗi, thì trái tim của anh vẫn sẽ nằm trong tay mình mà thôi!
Quả nhiên...
Lúc trước, thì ra anh ấy chỉ đang trách mình không để ý tới anh ấy mà thôi.
Nhớ tới những gì mình làm trước đây, Dương Nhạc Linh rất xấu hổ, cảm thấy mình thật sự có lỗi với anh.
Cô ta nói: "Phải, là em không tốt, cho nên em nhất định phải nói xin lỗi với anh.”
Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế, nhìn Dương Nhạc Linh, "Coi như cô không xin lỗi, tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho Chấn Đông, giúp hai người đến với nhau.”
"Ây..." Dương Nhạc Linh có chút lúng túng nhìn anh, anh đây là đang châm chọc cô ta tối hôm đó đi tìm anh, ở trước mặt anh nói những lời đó sao?
Cô ta biết lúc ấy mình rất quá đáng, chẳng qua là...
Khi đó, cô ta cũng chưa từng nghĩ Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên, cho nên, mới có suy nghĩ, phải đi tìm Chấn Đông.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể hóa giải nguy cơ mà Hoa Ngọc Thành gây ra cho công ty của bố cô ta.
Giờ phút này nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói như vậy, Dương Nhạc Linh chột dạ nắm chặt ngón tay, khẩn cầu: "Ngọc Thành, lúc trước em sai rồi, nhưng mà thời gian này, em thật sự hối hận rồi. Anh cho em một cơ hội có được không?”
"Cơ hội?" Hoa Ngọc Thành khó hiểu nhìn Dương Nhạc Linh, "Tôi không hiểu ý của cô Dương đây.”
Dương Nhạc Linh dứt khoát lật bài: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em vẫn là vị hôn thê của anh mà. Em biết, trong lòng anh còn yêu em, hiện tại, anh để cho em trở lại bên cạnh anh chăm sóc cho anh, có được không?”
"..." Mặc dù đã đoán được ý của cô ta, nhưng, nghe cô ta nói ra như vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Lời như vậy mà cũng nói ra được.
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, nói với Dương Nhạc Linh: "Mặt trời hôm nay vẫn mọc ở phía đông lặn về phía tây. Mà sao cô Dương lại có thể nói ra những lời hoang đường như vậy? Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước gặp mặt cô còn cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng có tơ tưởng đến cô nữa cơ mà.”
Khi đó cô ta kiêu ngạo bao nhiêu!
Giống như rất sợ anh có gì lưu luyến cô ta vậy.
Dường như cô ta có phải chết, cũng không chịu quay lại bên anh, nhưng mà bây giờ...
Cô ta lại chủ động yêu cầu quay lại bên cạnh anh!
Trở mặt có thể đừng nhanh như lật sách như thế không?