Hai người đàn bà trung niên ngồi ở một bên, ánh mắt cứ dán trên người Hoa Ngọc Thành.
Ôi chao, chồng của Cao Thanh Thu sao lại đẹp trai đến vậy! So với con rể nhà bọn họ thật là trên trời dưới đất.
Để đánh giá một người đẹp trai đến mức nào thật ra cũng không có tiêu chuẩn cụ thể. Nhưng,người có khí chất, chỉ cần vừa đứng đó, liền có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cao Thanh Thu rửa bát xong từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy bọn họ xì xào bàn tán, thỉnh thoảng liếc trộm chồng cô.
Bà Cao ngồi ở bên cạnh, trên mặt hiện rõ vẻ kiêu ngạo.
Hoa Ngọc Thành ngược lại vẫn bình thường, anh nhìn Cao Thanh Thu, căn bản không có chú ý những thứ này.
Nhưng Cao Thanh Thu thì có chút không vui!
Dựa vào cái gì chồng cô phải cho người ta nhìn như vậy?
Hơn nữa ở ngay trước mặt người khác xì xào, có chút quá đáng rồi đấy?
Cô mở miệng, " Cháu chào dì Trương, dì Trang.”
"Thanh Thu đấy à." Hai người này nhìn thấy Cao Thanh Thu, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng thân thiết, "Nghe nói cháu trở về, hai dì tới xem một chút, lâu lắm rồi không gặp cháu! Làm sao mà cả nửa năm rồi không về thế?”
Lúc trước bọn họ đối với Cao Thanh Thu không có nhiệt tình như vậy.
Hiện tại rõ ràng thấy Cao Thanh Thu lấy được chồng giàu, cho nên thái độ mới có thay đổi.
"Cháu bận việc nên không về." Cao Thanh Thu giải thích.
Nhìn ra được, hai người kia, chính là đến xem Hoa Ngọc Thành.
Mấy người này chính là như vậy, nhà ai có việc gì, bọn họ liền sẽ chạy đến xem.
Đương nhiên, đến là để hơn thua so sánh với nhà mình.
Người phụ nữ tên Trang kia nhìn về phía Hoa Ngọc Thành,xuýt xoa"Chồng cháu thật là đẹp trai! Về chơi mà còn mua cho mẹ cháu nhiều đồ như vậy.
Ánh mắt bát quái kia, làm cho Cao Thanh Thu không biết phải nói gì.
Ngay cả bản thân cô cũng đã quen rồi, nhưng sợ Hoa Ngọc Thành không quen.
Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, "Anh có muốn ngồi đây nữa không?”
Nhưng khách tới nhà, hiện mà rời đi thì hình như hơi mất lịch sự.
Hoa Ngọc Thành đi tới,ngồi xuống, hai người kia nhìn thấy anh ngồi xuống, ánh mắt liền sáng lên.
Người phụ nữ tên Thảo cười tít mắt nói: "Thanh Thu giỏi quá, lấy được một người chồng tốt như vậy.”
Rõ ràng lúc trước ai cũng nói Cao Thanh Thu lấy một ông chú già tàn phế, hiện tại cô mang theo Hoa Ngọc Thành trở lại, đều trực tiếp vả vào mặt mấy người đã từng nói xấu cô.
Mọi người bây giờ đều chỉ có hâm mộ mà thôi.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, sợ anh cảm thấy phiền.
Dù sao anh luôn không thích ồn ào.
Nhưng mà đối mặt với hai bà thím lắm lời này, Hoa Ngọc Thành cũng không có bất kỳ sự chán ghét nào, anh ngồi ở trên ghế sa lon, lịch sự đáp lại, "Là do tôi may mắn mới lấy được Thanh Thu.”
Thấy anh chịu mở miệng nói chuyện, hai người kia càng rôm rả hơn.
Nhìn Hoa Ngọc Thành ung dung nói chuyện với mọi người, trong lòng của của Cao Thanh Thu có một loại cảm giác rung động.
Mặc dù nói, xã hội này mọi người đều bình đẳng, nhưng vô hình, vẫn sẽ có sự phân chia giai cấp.
Nhưng ở con người Hoa Ngọc Thành này, dường như không có.
Điều này làm cho Cao Thanh Thu nhớ lại tới Trần Viễn -- cái người vì trong nhà có hai căn hộ, mà đã cảm thấy mình hơn người.