Cao Thanh Thu ho khan một tiếng, "Coi là vậy đi!”
Dù sao cô cũng có rất nhiều ông xã, tuổi trẻ mà, cô gái nào mà chẳng hâm mộ một tá nam thần.
Cao Thanh Thu ngửi thấm mùi giấm, giải thích: "Anh chẳng lẽ không hâm mộ nữ minh tinh nào sao?”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, không cần suy nghĩ, dứt khoát trả lời"Không có.”
"...”
Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu, đánh giá gian phòng của cô, nhìn thấy bàn sách của cô, "em cũng có nhiều sách nhỉ?”
"Ừm." Cao Thanh Thu đứng lên, ôm vài quyển sách cho anh xem, "Có một thời gian thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, liền mua vài quyển này.”
Cao Thanh Thu ít giao lưu tiếp xúc với các bạn nữ cùng lớp, bình thường trừ làm lúc làm thêm và học tập, hoạt động giải trí duy nhất của cô, cũng chỉ có đọc tiểu thuyết.
Hoa Ngọc Thành cầm một quyển sách lên, nghiên cứu tựa như nhìn một chút mặt bìa, "Đây là tiểu thuyết gì?”
Nói xong, anh giở ra xem
Cao Thanh Thu nhìn chằm chằm vào trang sách anh đang đọc, đây là cuốn 《 anh tổng, đừng đến đây 》, não ầm một cái nổ tung, "Không phải, cái này...”
Cô cướp cuốn sách lại, Hoa Ngọc Thành giơ tay lên một cái, không cho cô được như ý, mở trang sách đó ra đọc tiếp.
Cao Thanh Thu vội vàng nói: "Anh nghe em giải thích.”
Không biết quyển sách này sao lại ở đây, giờ cô chỉ muốn tìm cái lổ để chui xuống.
Giờ phút này bị Hoa Ngọc Thành đọc được, cô xấu hổ muốn chết.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu nhào tới, một tay ôm cô vào trong ngực, một tay khác cầm sách tiếp tục đọc.
Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu, hỏi, "Cuốn sách này cũng của em à? Em định giải thích cái gì?"Anh cười gian hỏi.
"Bạn em để quên ở đây?”
Cao Thanh Thu đưa tay ra, "Anh đưa đây cho em nhanh lên!”
Nếu còn cho anh đọc tiếp thì cô không biết phải giấu mặt vào đâu.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô xấu hổ càng, quyết tâm muốn trêu chọc cô, nghiêm túc chế nhạo nói: "Không nhìn ra, Thanh Thu nhà chúng ta ham học hỏi ghê, không lo học mà lại đi đọc loại sách người lớn này.”
"..." Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành chê cười mình, "Ai không học hành hẳn hoi hả? Anh mới là lưu manh ý!”
"Được, em đã nói vậy, vậy thì anh phải làm chuyện lưu manh nên làm." Anh nói xong, trực tiếp áp đảo Cao Thanh Thu lên trên giường của cô.
Giường của Cao Thanh Thu không giống giường ở nhà bọn họ, có chút thô sáp, lâu không ngủ, còn có chút không quen.
Tây Hoa Ngọc Thành nâng đầu của cô,ánh mắt nhìn cô đầy ám muội.
Cô nhìn anh, gọi như mèo kêu, "ông xã.”
Trong phòng này chỉ có hai người bọn họ.
Có thể là bởi vì phòng này nhỏ quá, cho nên cảm thấy quan hệ với anh, càng thêm thân mật.
"Ừ?" Hoa Ngọc Thành không gấp gáp hôn cô, mà cứ như vậy nhìn cô.
Đôi mắt màu đen của anh càng nhìn càng mê người.
Cao Thanh Thu nhìn môi của anh, rất muốn hôn một cái, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu tới, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hôn lên môi của anh.
Hành động này, chọc cho Hoa Ngọc Thành không nhịn cười được.