Đột nhiên đổi vị trí, làm cho Cao Thanh Thu nhịp tim nhảy nhót như đánh trống.
Hoa Ngọc Thành ép cô dưới thân, hôn một hồi lâu, mới rời khỏi môi của cô, cũng không vội vàng buông ra, mặt của anh chôn ở cổ của cô, ngửi mùi hương sữa tắm thanh thuần của cô.
Hô hấp của anh trở nên gấp gáp.
Cao Thanh Thu cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng này của anh, một loại cảm giác nguy hiểm tràn ngập.
Cô có chút chột dạ nói: "chú giận à? Em sau này không đùa dai như thế nữa."
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cao Thanh Thu khẩn trương bất an, nhếch môi cười, "Sợ rồi hả?"
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc, Cao Thanh Thu mới thở phào nhẹ nhõm, "em sợ chú giận. Chú không thích đùa thì lần sau em không đùa nữa là được."
Cô cho là anh đang tức giận?
Thật là đơn thuần!
Có thể thấy hiểu biết về đàn ông của cô, thực sự là ít đến đáng thương.
"Anh không tức giận." Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, ngón tay nhẹ nhàng giúp cô vuốt tóc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô anh liều mạng khắc chế huyết dịch trong thân thể mình, "Ngủ đi! đợi qua kì nghỉ lễ, tôi dẫn em đi đăng kí kết hôn."
Lấy được giấy hôn thú, cô chính là vợ anh rồi.
"Vâng." Cao Thanh Thu nằm ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
đã hơn một giờ sáng, cô nhắm mắt lại, không bao lâu, liền ngủ mất rồi.
Nửa mê nửa tỉnh lại cảm giác được Hoa Ngọc Thành đang ôm thật chặt cô, phía dưới còn có cái gì, cứng rắn cọ cọ làm cô khó chịu...
Sáng sớm ngày thứ hai, Cao Thanh Thu đi làm, liền quên luôn chuyện này.
Kì nghỉ kết thúc, ba mẹ của Hoa Ngọc Thành cùng Hoa Châu Du cũng trở về, đều mang về cho Cao Thanh Thu rất nhiều quà.
Cả nhà đều chiều chuộng Cao Thanh Thu, quả thực là coi thành con gái ruột.
Cao Thanh Thu nhìn thấy đống quà, nghe bọn họ thương lượng chuyện đám cưới của cô và Hoa Ngọc Thành.
Bà Hoa hỏi: "định lúc nào đi đăng ký?"
Ngày cưới, cũng không còn mấy ngày.
Hoa Ngọc Thành nói: "Ngày mai."
Cao Thanh Thu nghe được lời của Hoa Ngọc Thành, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, đột nhiên nhận rõ một sự thật: Ngày mai, cô sẽ đăng ký kết hôn rồi!
Mặc dù đã nghe Hoa Ngọc Thành nói qua, nhưng đến thời điểm này, cô vẫn có chút khẩn trương.
Cao Thanh Thu đã từng nghĩ tới cuộc sống sau này của mình, cô cho là mình sẽ giống như đại đa số người bình thường lên đại học, tốt nghiệp, tìm việc làm ổn định sau đó sẽ kết hôn...
Lại không nghĩ rằng, cô trực tiếp vượt qua hai bước trước, lúc này liền kết hôn.
Trong phòng khách mọi người còn đang bàn luận chuyện kết hôn.
Hôn lễ của bọn họ, được tổ chức ngày hai mươi mốt tháng mười, ngày đó là chủ nhật, Cao Thanh Thu vừa vặn được nghỉ.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu vẫn trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, mặc dù thảo luận hôn lễ, nhưng cô lại không có tham dự bất cứ việc nào cả.
Cao Thanh Thu ngồi lẳng lặng, đột nhiên một bàn tay đưa tới, nắm tay của mình. Hoa Ngọc Thành nhìn cô, âm thanh ôn nhu, "Mệt à? Nếu không đi nghỉ trước?"
Cao Thanh Thu hôm nay cũng đi làm, mới vừa trở về không lâu, trở lại một cái, liền ngồi ở chỗ này nghe mọi người nói chuyện.
Cao Thanh Thu nhìn thấy mọi người đều đang ở đây, mình cũng không tiện rời đi, hướng về phía Hoa Ngọc Thành nói, "Không có việc gì."
Cô chẳng qua là có chút khẩn trương.
Nghĩ đến ngày mai sẽ trở thành vợ của anh, Cao Thanh Thu cũng không biết mình đang khẩn trương hay là hưng phấn, rất khuya mới ngủ, sau đó sáng sớm liền thức dậy.